Chương 1038: Đến Đơn Vị Mới 3
Chương 1038: Đến Đơn Vị Mới 3
Chương 1038: Đến Đơn Vị Mới 3
Có Trần Ngải Phương ở cạnh giới thiệu, mọi người cũng có lòng nên Cố Di Gia trò chuyện với những chị dâu này rất vui vẻ.
Chủ yếu là vì trông cô rất đẹp, nghe nói còn là sinh viên đại học, một người vừa ưu tú vừa ưa nhìn như thế thì rất dễ được lòng người khác.
Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Di Gia đến quân đội.
Hơn nửa năm nay nếu cô không bị bệnh thì cũng là không có tinh thần, hoặc sẽ có lúc bận rộn việc học, sau đó lúc Phong Lẫm về nhà thì cô chỉ muốn dính chặt lấy Phong Lẫm, càng không có thời gian đến đây.
Nên mọi người trong khu nhà tập thể vẫn còn khá xa lạ với Cố Di Gia.
Sắp đến giờ trưa mọi người rời khỏi đó, lúc này Trần Ngải Phương mới vào nhà bếp để nấu cơm.
Cố Di Gia vừa giúp một tay vừa trò chuyện với chị dâu, sẵn tiện tìm hiểu tình hình bên này.
"Nhà của hai đứa nằm ở tòa nhà bên cạnh, chị và lão Cố đã dọn dẹp xong hết, vật dụng trong nhà gì đó cũng đều đã chuẩn bị xong hết rồi, tối nay hai đứa có thể dọn vào ở ngay." Trần Ngải Phương nói: "Đợi lát nữa ăn cơm xong thì em và đoàn trưởng Phong qua đó xem thử đi, sẵn tiện nghỉ trưa luôn."
Nhà của khu nhà tập thể ở đây đều là nhà cao tầng được xếp thành một dãy, trông rất tráng lệ.
Cố Di Gia kích động nói: "Cảm ơn chị dâu, lại làm phiền chị dâu phải chăm sóc em rồi."
"Có gì mà phiền với không phiền chứ?" Trần Ngải Phương nói: "Đều do anh em bỏ sức hết, chị chỉ giúp một tay thôi, còn anh em ấy à, anh ấy còn mong sao ngày nào em cũng ở ngay trước mắt mình nữa kìa."
Mặc dù thời đại này không có quan niệm "cuồng em gái" nhưng Trần Ngải Phương hiểu rất rõ tính nết của chồng mình.
Đương nhiên so với Cố Minh Thành thì chị dâu chăm sóc Cố Di Gia còn kỹ hơn cả lúc chăm sóc Bảo Hoa nữa kìa, thậm chí còn chăm sóc cô như "đứa con gái đầu tiên" của mình vậy.
Trưa đến Cố Minh Thành và Phong Lẫm cùng về nhà ăn cơm.
Trời nóng hừng hực, sau khi ăn cơm xong thì mọi người đều cảm thấy buồn ngủ, Cố Minh Thành nhét chìa khóa cho Phong Lẫm nói: "Hai người đi qua đó xem đi, nghỉ ngơi cho tốt đấy."
Dứt lời anh ấy bèn bế đứa con trai út đang ngủ say trong lòng vợ mình về phòng.
Phong Lẫm đưa Cố Di Gia về nhà mới.
Họ chỉ mới được cấp nhà vào nửa tháng trước thôi, nửa tháng này chỉ cần có thời gian là Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đều giúp dọn dẹp, sắm sửa vật dụng trong nhà, họ chỉ cần dọn vào ở thôi.
Nhà của hai người họ nằm trên lầu ba, là một căn nhà một phòng khách ba phòng ngủ điển hình, còn có ban công nữa.
Phong Lẫm dùng chìa khóa mở cửa, hai người tham quan một vòng để quen với bài trí căn nhà.
Sau đó Phong Lẫm bảo Cố Di Gia đi rửa mặt, còn mình thì lấy chăn và đệm trong tủ ra trải lên giường.
Đợi khi cô rửa mặt xong thì anh cũng đã cởi bỏ bộ quân trang trên người, thay vào một bộ áo ngủ rộng rãi phù hợp cho mùa hè, sau đó leo lên giường chợp mắt với cô một lúc.
Buổi chiều Phong Lẫm lại phải ra ngoài, còn Cố Di Gia thì trốn trong nhà học bài.
Mặc dù đang được nghỉ hè nhưng cô chưa từng lơ là chuyện học của mình, còn cố tình mang theo rất nhiều sách đến nữa.
Buổi chiều trôi qua, chập tối Phong Lẫm đã về đến, anh còn xách theo một trái dưa hấu về nữa, sau đó đưa cô sang nhà anh cả và chị dâu ăn cơm.
Sau bữa tối mọi người ngồi lại với nhau ăn dưa hấu để giải nhiệt.
Trần Ngải Phương nói: "Sáng sớm ngày mai mẹ phải về thành phố để đi làm, mấy đứa về chung với mẹ hay là ở lại đây?" Cô ấy hỏi ba đứa con của mình.
Bảo Sơn muốn về cùng cô ấy, cậu ấy phải về trường giúp giáo sư làm thí nghiệm, còn Bảo Hoa và Nguyên Bảo muốn ở lại đây chơi với cô út.
Cố Minh Thành bắt đầu ghen: "Không phải mấy đứa nên ở lại đây để chơi với cha sao?"
Bảo Hoa nói năng rất hùng hồn: 'Nhưng cha phải đi làm mà, đương nhiên bọn con phải ở lại với cô út rồi!"
Nếu như cô út không ở đây thì chắc chắn bọn nhỏ sẽ theo mẹ về thành phố.
Nguyên Bảo rất vui vẻ, thằng bé đã ba tuổi rồi, so với cha và mẹ thì thằng bé thích đi theo Cố Di Gia hơn, thằng bé cũng giống Bảo Sơn và Bảo Hoa lúc nhỏ, chỉ cần có cô út thì sẽ không còn quan tâm đến cha mẹ nữa.
Trần Ngải Phương đã quen với chuyện ba đứa con nhà mình thích đeo theo cô út mình rồi nên cũng rất thoải mái, nhưng cô ấy vẫn dặn dò: "Bảo Hoa phải chăm sóc cho em đấy nhé, đừng làm phiền cô út nghỉ ngơi, có biết không?"
Bảo Hoa vỗ ngực đảm bảo.
"Để Nguyên Bảo chăm sóc cô út!" Nguyên bảo đưa bàn tay mập mạp của mình lên nói.
Mọi người cười rất vui vẻ, chỉ có Cố Di Gia là đưa tay lên sờ mũi.
Trước đây chỉ có Bảo Sơn và Bảo Hoa thì cũng đành bỏ qua, sao ngay cả Nguyên Bảo cũng có suy nghĩ muốn chăm sóc cô thế? Trông cô giống một người cần người khác chăm sóc lắm sao?