Chương 1039:
Chương 1039:
Chương 1039:
Thời gian lặng lẽ trôi qua đến năm tám mươi.
Chớp mắt lại đến mùa xuân, mùa đông khiến Cố Di Gia phải sợ hãi đã qua đi, ngủ đông một giấc dài như thế đã giúp mùa xuân của thủ đô càng càng náo nhiệt hơn.
Chiều thứ sáu tan học Cố Di Gia vội vã bước ra khỏi cổng trường.
Hôm nay cô phải đến chỗ quân đội.
Tuần này gia đình Trần Ngải Phương không sang đó, chủ yếu là vì cả trường Bảo Sơn và Bảo Hoa đều có hoạt động, không sắp xếp được thời gian nên Trần Ngải Phương cũng không đến đó.
Hôm nay do có việc vướng bận nên lúc cô đến quân đội thì đã rất muộn.
Vừa xuống xe Cố Di gia đã thấy có một người đàn ông đứng đợi mình ở ngoài cổng.
"Anh Lẫm!" Cô vui vẻ kêu lên một tiếng.
Khoảng thời gian trước Phong Lẫm đi làm nhiệm vụ nên đã mấy tháng hai vợ chồng không được gặp nhau, đây cũng là lý do mà hôm nay Cố Di Gia nhất quyết phải đến đây, vừa nghe nói anh đã quay về thì cô đã phải đến ngay.
Cửa xe được mở ra, Phong Lẫm bước đến dìu cô xuống xe.
Cố Di Gia ngẩng đầu cười với anh, để anh cầm lấy hành lý trong tay mình, trong đống hành lý ấy chỉ có vài quyển sách và một số bài phiên dịch nên cũng không nặng lắm, nhưng anh vẫn sợ cô mệt.
Sau khi cảm ơn tài xế đưa cô đến, Phong Lẫm nắm tay cô đưa cô về khu nhà tập thể.
"Em có đói không?" Phong Lẫm dịu dàng hỏi.
Cố Di Gia nhìn xung quanh một lượt, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, xung quanh đây cũng rất vắng vẻ, thậm chí vì đèn đường không rọi đến được đây nên mọi thứ đều trông rất tối tăm, cho dù có làm gì cũng không sợ bị người ta phát hiện ra.
Cô làm liều nhón chân lên hôn anh một cái, cười híp mắt đáp: "Đúng là em thấy hơi đói thật."
Phong Lẫm không biết làm gì hơn, trái tim cũng đã mềm nhũn cả ra rồi.
Vừa về đến nhà, anh vừa đóng cửa lại thì đưa tay ra kéo cô ôm chặt vào lòng để vơi bớt nỗi nhớ nhung mấy ngày nay.
Có lẽ là do thời gian hai người ở chung thì ít, xa nhau thì nhiều nên tình cảm vẫn rất nồng nàn như lúc mới kết hôn. Dường như chỉ cần gặp được đối phương, được ở cạnh đối phương thì sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cả hai đều không thể buông bỏ được đối phương, họ như là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, luôn nhớ đến nhau.
Mãi cho đến khi nghe thấy bụng cô réo lên phản đối thì anh mới do dự thả người ra, lau đi vệt nước bên khóe môi cô, dùng giọng nói khàn đặc để nói với cô: "Ăn cơm trước đi."
Cố Di Gia thấy ánh mắt đang tối sầm lại của anh thì chỉ biết lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt rồi gật đầu.
Hừm, xem ra tối nay phải mệt mỏi rồi.
Cơm tối đã được nấu xong hết rồi, được đặt trong nồi giữ ấm, Phong Lẫm bước vào nhà bếp dọn thức ăn ra.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, anh gắp cho cô một miếng sườn hầm hỏi: "Sao hôm nay lại đến trễ thế? Có phải bận chuyện gì trong trường không?"
"Đúng thế, khoảng thời gian này cứ liên tục có khách nước ngoài đến trường, em và Thần Thần phải đi tiếp đón..."
Phong Lẫm mỉm cười nghe cô lải nhải chuyện học hành và cuộc sống của mình, vẻ mặt anh trông vô cùng dịu dàng, vừa lặng lẽ gắp thức ăn cho cô vừa bảo cô ăn nhiều một chút.
Kết quả Cố Di Gia no căng bụng.
Sau khi phản ứng lại thì cô lại thấy buồn bực: "Anh lại gắp thức ăn cho em nữa à!"
"Ùm, đều là lỗi của anh." Phong Lẫm chột dạ nhận lỗi, lần sau không dám nữa.
Cố Di Gia dựa vào lòng anh trông y hệt một con mèo vậy, cô vừa ưỡn cái bụng đang no căng tròn của mình lên bảo anh xoa giúp vừa kể chuyện mình làm ăn với Du Phong.
Năm ngoái Du Phong đã quyết định sẽ mở một nhà xưởng.
Thứ đầu tiên anh ấy làm là kinh doanh quần áo.
Vừa nghe nói Cố Di Gia biết may quần áo thì anh ấy đã đến tìm cô để hợp tác, nhờ cô vẽ bản thiết kế giúp, muốn mở xưởng may quần áo thì trừ việc xuất quần áo đến các tỉnh thành khác thì anh ấy còn thuê một cửa tiệm để bán trong khu vực nội thành nữa.
Bắt đầu từ năm ngoái Cố Di Gia đã bận rộn tối mày tối mặt.
Mặc dù nói cô chỉ phụ trách việc thiết kế nhưng Du Phong lại cảm thấy cô rất có mắt thẩm mỹ trong mảng thời trang, rất biết cách nắm bắt được xu hướng mới nhất (còn không phải sao, cô có thể nắm rõ được xu hướng thời trang mười mấy năm sau đấy) nên thường xuyên đến tìm cô để nhờ tư vấn, thậm chí còn nhờ cô giúp thiết kế cửa hàng quần áo nữa...
Nhưng quý trước khi chia tiền hoa hồng thì cô cũng nhận được không ít.
Nói đến đây thì cô không kìm được phải bật cười, đưa tay ra ôm lấy cổ đoàn trưởng Phong, hăng hái nói: "Bây giờ em kiếm được rất nhiều tiền, nuôi anh chắc chắn không vấn đề gì!"
Phong Lẫm không khỏi bật cười: "Được, anh để em nuôi."