Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Tâm Tư Rất Sâu 4

Chương 119: Tâm Tư Rất Sâu 4 Chương 119: Tâm Tư Rất Sâu 4 Chương 119: Tâm Tư Rất Sâu 4
Nhớ đến chuyện gì đó, Trần Ngải Phương nói: "Minh Thành, hôm nay em gặp cha, ông ấy bảo tối nay chúng ta về nhà cũ ăn cơm."

Cố Minh Thành đang gắp đậu hũ cho con gái, anh ấy cũng không ngước mặt lên mà chỉ thản nhiên nói: "Ừ, vậy thì đi thôi."

Trần Ngải Phương nhìn sắc mặt của anh ấy, trong lòng cũng biết chồng mình không có tình cảm gì với mấy người bên nhà cũ, chỉ là phải giữ đạo hiếu nên mới đi một chuyến, ngoài ra không có ý gì khác cả.

Ăn cơm xong, Cố Minh Thành lại ra ngoài

Cố Di Gia và Bảo Hoa ở nhà, hai người cùng nhau ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy cả hai ngồi ở phòng khách uống nước đậu xanh để giải nhiệt. Nước đậu xanh được Cố Minh Thành nấu từ trưa rồi dùng nước giếng ướp lạnh, uống vào cực kỳ mát.

Bảo Hoa uống hết một bát nước đậu xanh rồi đặt bát xuống, nhón chân nhìn ra cửa: "Cô út ơi, cha con đi đâu vậy ạ? Sao mãi không thấy về?" Cô bé chu miệng, biết vậy cô bé đã không ngủ trưa mà đi theo cha rồi.

Cố Di Gia lấy lược chải đầu cho Bảo Hoa, nhẹ giọng dỗ: "Cô cũng không biết, nhưng mà con yên tâm, cha con sắp về rồi đó."

Đúng thật, chưa tới chạng vạng thì Cố Minh Thành đã về nhà, trong tay còn cầm theo hai con cá lớn. Bảo Hoa kinh ngạc sung sướng hét to: "Cá kìa, con cá lớn ghê!"

"Đây là cá ở đập chứa nước, chúng ta cứ để nuôi đã, tới mai rồi ăn." Cố Minh Thành cười nói: "Gia Gia, Bảo Hoa, hai đứa muốn ăn món cá gì?"

Cố Di Gia: "Cá hầm cải chua!"

Bảo Hoa: "Canh cá viên!"

Cố Minh Thành nhìn con gái và em gái: "Ha ha, hai đứa đúng là biết chọn món! Vậy đi, một con nấu cá hầm cải chua, một con làm canh cá viên!"

Mọi người chờ Trần Ngải Phương và Bảo Sơn về nhà rồi chuẩn bị xuất phát sang nhà cũ. Cố Minh Thành cầm một ít kẹo và bánh quy từ trong hành lý mang về rồi dẫn vợ con và em gái sang bên kia.

Trên đường bọn họ gặp được khá nhiều thôn dân vừa đi làm ruộng về. Mọi người đều hỏi: "Minh Thành đi đâu thế?"

Cố Minh Thành nói bằng giọng hiền hòa: "Khó có dịp về nhà nên cháu qua nhà cũ thăm cha, cũng hai năm chưa gặp nhau rồi, không biết hiện tại ông ấy sống như thế nào, có khỏe không."

Mọi người xung quanh nghe thế đều khen anh ấy thật hiếu thuận.

Cố Minh Thành cười tủm tỉm, dáng vẻ ung dung hiền lành kia mang vẻ chính trực của người quân nhân, không có chút lạnh lùng sắc bén nào, khác hẳn so với dáng vẻ lúc làm đoàn trưởng.

Cố Di Gia nhìn nhìn anh trai của cô, đúng là một người đàn ông biết lừa gạt. Trần Ngải Phương cũng chỉ biết nhìn đất nhìn trời, lúc mới cưới cô ấy cũng bị vẻ ngoài chính trực của chồng mình đánh lừa, sau này mới hiểu được tâm tư người đàn ông này rất sâu.

Nhớ tới năm đó, Cố Minh Thành cãi nhau với cha mẹ không thèm để ý sự phản đối của mọi người, cố ý dẫn theo em gái ra ở riêng, lúc đó có rất nhiều lời đồn đãi, không ít người cảm thấy anh ấy không hiếu thảo. Nhưng hiện tại lại có bao nhiêu người khen anh ấy hiếu thuận? Chỉ sợ trừ Vu Hiểu Lan ra thì không có ai nói anh ấy không hiếu thuận.

Chỉ có hai đứa nhỏ cười hì hì, khuôn mặt ra vẻ cực kỳ vinh dự. Đúng rồi, cha của bọn chúng thật sự rất hiếu thuận.

Mấy người đi vào nhà cũ, cửa chính nhà cũ đã mở rộng, đứng bên ngoài có thể nghe được giọng nói hùng hùng hổ hổ của Vu Hiểu Lan. Cố Minh Thành vẫn bước vào nhà, sắc mặt không hề thay đổi. Vừa vào cửa đã thấy Cố Tùng Bách ngồi hút thuốc bên cạnh sân, nhìn thấy bọn họ đến thì ánh mắt của ông ấy sáng rực lên.

Cố Minh Thành nói chuyện rất dịu dàng: "Cha, bọn con đến thăm cha, sức khỏe của cha dạo này thế nào ạ?"

Cố Tùng Bách rất xúc động, một ông lão hiền như cục đất, luôn luôn trầm mặc ít nói nhưng lúc này lại trở nên dong dài: "Khỏe... Cha khỏe lắm! Minh Thành, sao đột nhiên con lại về nhà vậy? Phía quân đội có vấn đề gì à? Hay con xin nghỉ phép về nhà?"

Cố Minh Thành dẫn theo vợ con và em gái đi qua bên đó.

Anh ấy nói: "Nếu con không về nhà, em gái của con không biết sẽ bị người ta bắt nạt đến mức nào nữa..."

Đúng lúc này, Cố Minh Nguyệt đi ra khỏi phòng, nghe được lời nói ám chỉ này thì khuôn mặt cô ta trắng bệch, trong lòng như bị kim châm, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment