Chương 120: Không Dám Ho He Gì 1
Chương 120: Không Dám Ho He Gì 1
Chương 120: Không Dám Ho He Gì 1
Cố Minh Nguyệt cảm thấy câu nói của Cố Minh Thành đang ám chỉ mình nên trong lòng cảm giác khó chịu như bị kim đâm, chỉ hận không thể trốn khỏi chỗ này.
Cô ta miễn cưỡng kéo khóe miệng, chậm rãi lên tiếng chào: "Anh cả, anh về rồi ạ."
Cố Minh Thành thản nhiên "ừ" một tiếng với cô ta rồi đặt bánh quy và kẹo lên bàn, sau đó anh ấy kéo tay vợ con cùng ngồi xuống, thuận tay lấy bình nước trên bàn định rót nước uống cho mọi người nhưng lại phát hiện ra nước trà hơi bẩn.
Cố Tùng Bách cũng nhìn thấy nước trà đục ngầu trong chén nên vội nói: "Các con từ từ, để cha đi rót một bình trà thảo mộc." Ông ấy cầm theo bình nước đi vào phòng bếp.
Mùa hè quá nóng, những nhà nông thường nấu một nồi trà thảo mộc mỗi buổi sáng, dùng một ít loại thảo dược dễ tìm thấy ở trên núi rồi đun lên, có thể giải nhiệt giảm cơn khát, gia đình nào cũng uống mấy loại này.
Tiếng mắng trong bếp thình lình biến mất lúc Cố Minh Thành bước vào.
Vu Hiểu Lan bình thường thích oán trời trách đất, mắng ông cả Cố vô dụng, chửi hai đứa nhỏ không ngoan, lại còn mắng những người khác... Nhưng trước mặt Cố Minh Thành, bà ta không dám nói một tiếng nào. Biết đứa con riêng này trở về, tính tình của bà ta cũng bơn bớt lại nhiều.
Vu Hiểu Lan không thèm đi ra tiếp đón bọn họ, Cố Minh Thành cũng không thèm để ý mà trò chuyện với con gái. Chỉ cần có Bảo Hoa thì dù ở đâu không khí cũng sẽ không buồn tẻ. Bảo Hoa ríu rít nói: "Lần trước con đến nhà ông nội, ông nội cho con ăn trứng gà đó cha. Trứng gà của nhà ông nội ăn rất ngon, cực kỳ thơm, lần sau con còn muốn đến nữa."
Cố Minh Thành: "Ngon vậy sao?"
"Đúng rồi ạ, lần này con với cô út ở thị trấn nên lâu rồi chưa tới nhà ông nội, không biết nhà ông nội có bao nhiêu quả trứng gà nữa."
Bảo Sơn không nhịn được nói: "Em chỉ biết ăn thôi!"
Bảo Hoa cãi lại: "Trứng gà ăn rất ngon, món trứng chiên lại càng ngon, vì sao em lại không ăn chứ?"
Trần Ngải Phương thấy hai anh em cãi nhau vì trứng gà thì nói một cách bất đắc dĩ: "Hai đứa thật sự là lúc nào cũng cãi nhau được, chuyện gì cũng muốn tranh luận."
Cố Minh Thành bênh hai đứa nhỏ: "Anh em ruột cãi nhau thì tình cảm mới tốt."
Trần Ngải Phương không thể tin nổi nhìn anh ấy: "Trước kia anh có cãi nhau với Gia Gia à?"
"Cái này thì không, Gia Gia nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, cơ thể lại yếu ớt, làm sao anh dám cãi nhau với em ấy chứ?"
Cố Di Gia cũng nói: "Anh cả chưa bao giờ cãi nhau với em hết." Trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố Minh Thành cực kỳ bận rộn, vội vàng kiếm tiền nuôi em gái, mỗi ngày anh ấy đều sống rất vất vả, em gái nhìn thấy hết những chuyện này thì sao có thể tranh cãi với anh ấy được?
Cố Minh Nguyệt đứng một bên nghe cả nhà bọn họ trò chuyện với nhau giống như một kẻ ngoài cuộc, cô ta cơ bản không thể xen vào được.
Cô ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, đặc biệt là lúc nghe được câu nói kia của Cố Minh Thành "anh em ruột cãi nhau thì tình cảm mới tốt", cô ta cảm thấy anh ấy đang ám chỉ bản thân không phải là em ruột của anh ấy, cho nên anh ấy mới khinh thường không thèm nói chuyện với mình.
Nhưng cô ta thật sự xem Cố Minh Thành như là anh trai ruột thịt, hy vọng anh ấy chính là anh trai của mình, cũng luôn muốn thân thiết hơn với anh ấy. Nhưng từ nhỏ đến lớn, trong mắt Cố Minh Thành chỉ nhìn thấy Cố Di Gia, cơ bản không hề chú ý đến cô ta.
Ông cả Cố xách bình trà sạch đi ra khỏi phòng bếp rồi rót trà cho mọi người.
Nghe được lời nói của cháu trai cháu gái, ông ấy nói bằng vẻ mặt từ ái: "Bảo Hoa thích ăn trứng gà à, lát nữa con lấy một ít về nhà bồi bổ cho hai đứa, đợt này chắc cũng tích cóp được nhiều rồi." Ông ấy dừng lại rồi nhìn về phía Cố Di Gia: "Cũng bồi bổ sức khỏe cho Gia Gia nữa."
Vẻ mặt của Cố Di Gia rất thản nhiên, cô nói cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa. Cô có ký ức của nguyên chủ nên biết được Cố Tùng Bách là một người cha như thế nào. Từ lúc xảy ra chuyện đó, ông ấy luôn cảm thấy có lỗi với nguyên chủ nên cũng quan tâm cô ấy rất nhiều, nhưng dù có áy náy như thế nào thì cũng không thể che giấu được chuyện mấy năm nay ông ấy thiên vị con trai út hơn.
Có lẽ trong mắt ông ấy, con trai út nhỏ tuổi hơn con gái, nên đương nhiên chuyện của con trai út cũng quan trọng hơn.
Nhưng mà ông ấy cũng không suy nghĩ lại, con gái là đứa bé sinh non nên cơ thể yếu ớt cần được chăm sóc cẩn thận, con trai út Cố Minh Huy khỏe mạnh từ bé, lại được Vu Hiểu Lan chăm sóc đến mức béo tròn như một con heo thì cần bồi bổ làm gì?