Chương 129: Em Lại Thành Người Thế Nào? 2
Chương 129: Em Lại Thành Người Thế Nào? 2
Chương 129: Em Lại Thành Người Thế Nào? 2
Bởi vì nhà cô ấy rất thân thiết với nhà Cố Minh Thành nên cô ấy cũng hiểu rõ Trần Ngải Phương đã đủ tư cách để theo quân từ lâu, nhưng vì lo lắng sức khỏe của Cố Di Gia nên cả nhà mới không thể theo quân.
Không ngờ, bọn họ đột nhiên thông báo theo quân, tin tức này quá bất ngờ.
Cố Di Gia nói với vẻ thoải mái: "Chị Bình Bình cứ yên tâm, cơ thể của em đã tốt hơn nhiều, không có vấn đề gì đâu ạ. Với lại chị không tin anh của em sao? Anh ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa, chị không cần phải lo lắng đâu."
Sau đó cô còn nói bọn họ sẽ đi như thế nào, còn có thể nằm ở toa giường nằm, nếu nằm thì không quá mệt.
Nếu bản thân Hoàng Bình Bình chưa đi xa lần nào thì chắc sẽ tin tưởng cô.
Nhưng cô ấy chính là đại biểu của công xã, từng dùng thân phận thanh niên tiên tiến đi học ở tỉnh thành nên hiểu được việc đi xe mệt như thế nào? Chỉ nói đến chuyện xóc nảy trên đường thì những người khỏe mạnh cũng đã không chịu nổi chứ chưa nói đến người sức khỏe kém.
Nhưng nghĩ đến chuyện nhà họ Khương, cô ấy lại hiểu được lý do Cố Minh Thành muốn đón mọi người đến quân đội.
Hoàng Bình Bình không thể nói không tán thành được, người ngoài như bọn họ không nói được gì. Cuối cùng cô ấy chỉ nói: "Vậy đợi mọi người đến quân đội rồi thì phải viết một lá thư báo bình an cho bọn chị nhé."
"Đương nhiên rồi ạ." Cố Di Gia cười tủm tỉm nói: "Đợt này anh cả có mười lăm ngày nghỉ, chờ kỳ nghỉ của anh ấy kết thúc thì cả nhà sẽ lên đường ạ."
Khuôn mặt của Hoàng Bình Bình tràn đầy vẻ không nỡ: "Vậy chẳng phải còn mấy ngày nữa là mọi người đi rồi sao? Vậy thì không thể tham gia lễ cưới của chị..." Mặc dù ngày cưới còn chưa xác định nhưng đại khái là sẽ vào tháng mười.
Đến lúc đó cả nhà Cố Di Gia đều vào quân đội rồi, sao có thể quay về tham gia được?
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Hoàng Bình Bình tưởng có họ hàng tìm mình, mở cửa ra mới phát hiện vậy mà là Cố Minh Nguyệt. Cô ấy thực sự giật mình: "Sao cô lại tới đây?"
Nhà của cô ấy có quan hệ thân thiết với nhà Cố Minh Thành nhưng quan hệ với mấy mẹ con Vu Hiểu Lan thì không tốt lắm.
Mặc dù trước kia Cố Minh Nguyệt rất thân với Cố Di Gia, tuổi của mọi người khá gần nhau nên Hoàng Bình Bình cũng từng tiếp xúc với Cố Minh Nguyệt nhiều lần, cũng không hiểu vì lý do gì mà cô ấy không thể nào thân thiết với Cố Minh Nguyệt được, càng không có cách nào để trở thành chị em tốt của nhau.
Cố Minh Nguyệt nói: "Chị Bình Bình, em nghe nói hôm nay chị đính hôn nên đặc biệt xin phép về nhà để hỗ trợ ạ."
Tất cả mọi người đều là cô gái trong thôn, tuổi lại gần nhau nên cũng xem như lớn lên cùng nhau, Hoàng Bình Bình đính hôn thì cô ta đặc biệt xin phép quay về cũng là chuyện bình thường.
Cố Minh Nguyệt rất coi trọng những chị em cùng lứa ở trong thôn.
Hoàng Bình Bình rất muốn nói cô ta không cần phải làm như thế, thiếu cô ta cũng không sao cả. Nhưng những lời này thật sự không lịch sự, người tới là khách nên cô ấy cũng khó nói thêm gì.
Cố Minh Nguyệt đã nhìn thấy Cố Di Gia đang ngồi trong phòng, vui vẻ nói: "Gia Gia, hóa ra em cũng ở đây hả?"
Cô ta đi vào phòng, nhìn thấy chiếc váy mới đặt trên bàn thì đột nhiên hiểu ra: "Gia Gia, em lại may váy mới cho chị Bình Bình à? Chiếc váy này đẹp quá, tiếc là đây không phải loại vải bằng sợi tổng hợp..."
Gần đây đang thịnh hành sợi tổng hợp, nhiều cô gái cảm giác tự hào vì có một chiếc váy may bằng sợi tổng hợp.
Hoàng Bình Bình không thích nghe câu này.
Cô ấy cố ý nói: "Vải sợi tổng hợp thì có gì tốt? Tôi thích mặc mấy loại vải khác đấy! Với lại Gia Gia may quần áo đẹp hơn những thợ may trong cửa hàng bách hóa ở thị trấn, càng thích hợp dáng người của tôi, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là."
Lời này là thật lòng, cô ấy thích mặc quần áo mà Gia Gia may cho mình, loại vải gì không quan trọng.
Sắc mặt của Cố Minh Nguyệt cứng lại, vội vàng nói: "Chị Bình Bình, em không có ý này, tay nghề của Gia Gia thật sự rất tốt, nếu không phải do cơ thể không khỏe thì em ấy còn có thể đi làm thợ may, mấy người thợ may lành nghề may quần áo cũng không đẹp như em ấy làm đâu... Tiếc là lâu lắm rồi Gia Gia chưa may quần áo cho em..."
Nói xong câu này, khuôn mặt của cô ta hiện ra vẻ mất mát.