Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130: Em Lại Thành Người Thế Nào? 3

Chương 130: Em Lại Thành Người Thế Nào? 3 Chương 130: Em Lại Thành Người Thế Nào? 3 Chương 130: Em Lại Thành Người Thế Nào? 3
Cố Di Gia không nói chuyện, cô sợ vừa mở miệng lại không nhịn được muốn nói móc Cố Minh Nguyệt.

Hoàng Bình Bình không nói gì chỉ nhìn cô ta, cô ấy nghi ngờ chỉ số thông minh của Cố Minh Nguyệt, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà giờ cô ta vẫn có thể nói ra câu này?

Chưa nhắc đến việc "chị em tranh một người đàn ông" mà chỉ nói đến những hành động phá rối của Vu Hiểu Lan mấy năm nay, nếu cô ấy là Gia Gia thì đã sớm hất văng Cố Minh Nguyệt lúc cô ta tới gần rồi.

Đừng nói gì mà chuyện Vu Hiểu Lan gây ra không liên quan gì tới Cố Minh Nguyệt, không thể đánh đồng cô ta và Vu Hiểu Lan. Dù nói thế nào thì Vu Hiểu Lan cũng là mẹ của Cố Minh Nguyệt, chuyện này không thể nào thay đổi được.

Một phần cũng do cơ thể của Gia Gia không tốt nên luôn ở trong nhà, bình thường cũng không có bạn chơi cùng, cho nên gặp Cố Minh Nguyệt tới nhà chơi với cô thì đối xử cô ta như chị em tốt, chuyện gì cũng chiều ý cô ta.

Cố Minh Nguyệt thấy không ai nói lời nào thì trong lòng lại khó chịu, cô ta cắn môi nói: "Gia Gia, em có thể không theo quân được không? Sức khỏe của em..."

Vẻ mặt của cô ta buồn bã lo lắng, muốn nói lại thôi.

Hoàng Bình Bình đều tức đến muốn cười, cô ta nói lời này là ý gì? Mặc dù cô ấy cũng lo lắng nhưng không hề khuyên Gia Gia không theo quân, những chuyện này có gì phải khuyên chứ?

Hoàng Bình Bình cố ý nói: "Gia Gia không theo quân thì tiếp tục ở lại công xã rồi bị mẹ của cô bắt nạt à?"

Nếu Trần Ngải Phương dẫn hai đứa bé theo quân để lại một mình Cố Di Gia thì không cần nghĩ cũng biết được lúc đó Vu Hiểu Lan sẽ làm trò gì hoặc bắt nạt cô như thế nào. Ông cả Cố làm cha nhưng không đáng tin cậy chút nào.

Nhưng nếu Trần Ngải Phương vẫn ở lại công xã không theo quân thì thật sự ai cũng phải cảm thấy oan ức thay cho cô ấy.

"Em không có ý đó." Cố Minh Nguyệt tủi thân nói: "Chị Bình Bình, sao chị có thể nói em như vậy? Em thật sự quan tâm Gia Gia, lo lắng cho sức khỏe của em ấy..."

Hoàng Bình Bình không thèm để ý: "Có chuyện gì cần lo lắng à? Có anh Minh Thành và chị dâu Ngải Phương ở đó, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho Gia Gia." Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt oan ức của Cố Minh Nguyệt thì cảm thấy chán ngấy, đột nhiên cô ấy nhớ tới gì đó: "Minh Nguyệt, nghe nói chủ nhiệm Khương kia bị đưa đi lao động cải tạo ở nông trường Tây Bắc đúng không?"

Sắc mặt của Cố Minh Nguyệt tái mét, môi run run, mất tự nhiên nói: "Chị, chị Bình Bình, sao chị lại hỏi chuyện này?" Cố Di Gia cũng nhìn qua, hơi nhếch mi, cô ta cảm thấy chị Bình Bình rất ghê gớm, phút chốc đã đánh trúng điểm yếu của mình. Cố Minh Nguyệt rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện này.

Hoàng Bình Bình nói: "Chẳng phải lúc trước tôi nghe nói cô thích chủ nhiệm Khương kia à, còn muốn gả cho anh ta đúng không?" Cô ấy vung tay ngăn lại lời phản bác của Cố Minh Nguyệt: "Tôi còn tưởng cô muốn gả cho anh ta thì cũng sẽ nguyện ý đi cùng anh ta tới nông trường Tây Bắc chứ, biết đâu anh ta thấy cô đi cùng lại đồng ý kết hôn với cô đó."

Cố Minh Nguyệt nôn nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu: "Chị Bình Bình, chị đừng có nói lung tung, mọi chuyện không phải như vậy, không phải như vậy..."

"Chứ là như nào?" Vẻ mặt của Cố Di Gia tò mò: "Lúc trước chị tới tìm tôi mấy lần, nhờ tôi đứng ra giúp chủ nhiệm Khương làm chứng là anh ta không giở trò lưu manh, chị quan tâm anh ta như vậy không phải vì muốn gả cho anh ta à? Hiện tại đã có cơ hội gả cho anh ta rồi, sao chị lại không chịu cưới?"

Vì Khương Tiến Vọng không biết được rất nhiều chuyện trong nhà họ Khương nên mặc dù anh ta bị tội liên quan nhưng còn có thể bảo vệ tính mạng, chỉ bị đưa đi lao động cải tạo ở nông trường Tây Bắc.

Nếu Cố Minh Nguyệt thực sự say mê Khương Tiến Vọng như vậy thì có thể nghỉ việc để đi cùng anh ta.

Hiện tại quốc gia đang cổ vũ thanh niên trí thức đi tới vùng biên cương xây dựng tổ quốc, nếu Cố Minh Nguyệt đồng ý đến đó thì nhất định sẽ được báo chí đăng tin khen ngợi, đến lúc đó có đủ cả mặt mũi bên trong và bên ngoài, thật sự rất vinh dự.

Sắc mặt Cố Minh Nguyệt cực kỳ khó nhìn, cô ta dùng vẻ mặt bị tổn thương nhìn hai người.

"Gia Gia, chị Bình Bình, sao hai người có thể hiểu lầm em như vậy? Lúc, lúc đó em thật sự có cảm tình với chủ nhiệm Khương, nhưng nhà của bọn họ làm nhiều chuyện ác như thế thì sao em có thể làm bạn với bọn họ được? Chủ nhiệm Khương bị bắt đi lao động cải tạo ở nông trường là trừng phạt đúng người đúng tội, em không thể nào đi chung với anh ấy được, lúc đó em lại thành người thế nào?"

Hoàng Bình Bình: "..." Cô không đi chung với anh ta thì cô cũng trở thành loại người gì?

Nhưng Cố Di Gia nghe được câu này lại cảm thấy rất thú vị.
Bình Luận (0)
Comment