Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133: Có Dám Trốn Không? 2

Chương 133: Có Dám Trốn Không? 2 Chương 133: Có Dám Trốn Không? 2 Chương 133: Có Dám Trốn Không? 2
Hoàng Bình Bình ngại ngùng nói: "Thật ra đây là em Gia Gia trang điểm cho con, váy này cũng tự tay em ấy may, tóc cũng là em ấy thắt..."

Mẹ Lý cười nói: "Hóa ra Bình Bình còn có một cô em gái tài giỏi như vậy! Váy của con đúng là đẹp thật, cô cũng muốn nhờ cô bé làm cho cô một cái."

Có người ở bên cạnh cười nói: "Ôi, chuyện này thì không được, Gia Gia nhà chúng tôi sắp theo quân rồi."

Những người khác cũng năm mồm bảy miệng nói hùa theo: "Đúng thế, Gia Gia may quần áo rất đẹp, mà gương mặt của cô bé cũng rất xinh đẹp, là cô gái đẹp nhất ở vùng này đó."

"Nghe nói lần này Minh Thành không có nhiều ngày nghỉ, chắc sẽ đi nhanh phải không?"

"Vậy đến khi bọn họ theo quân thì nhà của Ngải Phương sẽ để trống, không có người ở à?"

Vừa nghe được lời này, tiếng người ở hiện trường đột nhiên nhỏ lại, rất nhanh mọi người lại tiếp tục nói giỡn nhưng rõ ràng trong lòng mọi người đều bắt đầu tính toán.

Việc xây nhà ở nông thôn không hề dễ, bởi vì bọn họ thật sự quá nghèo, không có tiền.

Nhưng mà đa số những người ở nông thôn đều sống chung một nhà cả ba thế hệ hoặc bốn thế hệ, con cháu càng sinh càng nhiều, phòng cũng không đủ để ở, mặc dù muốn ở riêng nhưng cũng không thể chia ra được, tại vì ở riêng cũng không chỗ ở giống vậy.

Cho nên kỳ thật có rất nhiều người đều muốn kiếm được càng nhiều nhà để ở, nhưng ở thời đại này làm gì có nhà ai thừa nhà cho người khác đến sống chứ. Đến hiện tại bọn họ mới đột nhiên nghĩ tới, cả nhà Trần Ngải Phương đều theo quân, vậy nhà của bọn họ chẳng phải là để trống sao? Cố Minh Thành lại không thích mẹ kế Vu Hiểu Lan nên chắc chắn sẽ không để lại nhà cho bà ta ở, vậy anh ấy sẽ làm gì với căn nhà này?

Căn nhà này của Cố Minh Thành vừa mới xây chưa được mấy năm, cũng có thể coi là còn mới. Hơn nữa lúc xây nhà đều dùng những vật liệu tốt, ở trong căn nhà này thoải mái hơn nhiều so với việc ở trong những ngôi nhà bằng bùn đất. Trong công xã ai mà không ngưỡng mộ Cố Minh Thành có thể xây được ngôi nhà như này chứ, mỗi lần đi qua nhà bọn họ, có người nào lại không cảm thấy ghen tị mà nhìn chằm chằm vào căn nhà.

Nếu có thể sống trong căn nhà này...

Hôm nay việc đính hôn của hai gia đình Hoàng - Lý thành công mỹ mãn, đến buổi chiều mọi người mới rời khỏi đó. Cố Minh Thành cũng chào tạm biệt rồi dẫn vợ con và em gái đi về. Vừa ra khỏi cửa, anh ấy đã nghe được sau lưng có ai đang gọi: "Minh Thành, chờ chút đã!"

Cả đoàn người Cố Minh Thành dừng lại thì thấy người đang gọi là một người thím họ hàng. Nhà họ Cố cũng xem như dòng họ lớn ở đại đội, mọi người đều là họ hàng thân thích của nhau.

"Thím có chuyện gì không ạ?" Cố Minh Thành nói rất nhã nhặn.

Thím họ nhiệt tình cười với bọn họ rồi nói: "Có chuyện này, mấy đứa Ngải Phương sẽ theo quân, nhà của cháu phải làm sao? Không phải là để lại cho cha cháu ở chứ, để cho ông ấy dẫn theo Vu Hiểu Lan với hai đứa con vào sống à?"

Nói đến đây, thái độ của thím họ có chút khinh thường, mẹ kế Vu Hiểu Lan không làm gì được, thím họ cũng không thèm chấp nhặt với bà ta, nếu thím họ là Cố Minh Thành thì dù có đập nhà cũng sẽ không cho Vu Hiểu Lan ở.

Cố Minh Thành dường như không dự đoán được thím họ sẽ nói chuyện này nên anh ấy chỉ xoa xoa trán rồi cười khổ nói: "Thím à, cháu mới uống rượu nên bây giờ không suy nghĩ được gì..." Lúc nãy ăn cơm, anh ấy bị bắt uống khá nhiều rượu.

Mặc dù chỉ là rượu gạo nhà nông tự nấu, độ cồn không cao nhưng thực sự uống quá nhiều, đỏ bừng hết khuôn mặt, nhìn là đã biết say rượu rồi.

Trong lòng Trần Ngải Phương hơi bực mình, bọn họ còn chưa đi mà mấy người này đã muốn có được nhà của mình rồi, người bình thường ai mà vui vẻ cho được. Cô ấy bèn nói: "Thím à, giờ Minh Thành đang hơi khó chịu, cháu dìu anh ấy về nhà nghỉ ngơi đã."

Đã nói đến mức này, mặc dù thím họ muốn Cố Minh Thành đồng ý đưa nhà cho mình cũng không thể nói tiếp được. Bà ta ngượng ngùng nói: "Vậy à, thế Minh Thành cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thím lại tới gặp cháu sau."

Cố Minh Thành gật đầu lung tung, khoác tay lên vai vợ mình giống như đã không chống cự được men rượu. Trần Ngải Phương yên lặng nâng anh ấy. Cố Di Gia nắm tay cháu gái, quan sát kỹ gương mặt đỏ ửng kia, theo kinh nghiệm cô có được thì anh ấy không thể nào say rượu nhưng uống rượu xong sẽ dễ đỏ mặt, nhìn thật sự rất giống người say.

"Cha thật sự say rượu ạ?" Bảo Hoa ngạc nhiên hỏi.

Bảo Sơn nói: "Chắc chắn là cha say đấy, vừa rồi mọi người bắt cha uống rất nhiều mà." Làm con trai của Cố Minh Thành, lúc trước cậu bé cũng bị kéo qua ngồi cùng với cha nên tận mắt nhìn thấy mấy người đó rót rượu cho cha mình.
Bình Luận (0)
Comment