Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Có Dám Trốn Không? 3

Chương 134: Có Dám Trốn Không? 3 Chương 134: Có Dám Trốn Không? 3 Chương 134: Có Dám Trốn Không? 3
Trên đường về nhà, bọn họ gặp được rất nhiều người, mọi người đều đến để tìm hiểu về chuyện nhà cửa của bọn họ. Cố Minh Thành đều lấy cớ say rượu từ chối trả lời. Chỉ có sắc mặt của Trần Ngải Phương càng lúc càng kém, cuối cùng chỉ làm mặt lạnh không có cảm xúc gì.

Về tới nhà, Cố Minh Thành đi rửa mặt rồi vào phòng khách uống trà thảo dược, anh ấy nói với Trần Ngải Phương đang cau có: "Vợ à, nhà của chúng ta xử lý như thế nào là do em quyết định, không cần để ý đến mấy người đó."

Lúc này sắc mặt của Trần Ngải Phương mới tốt hơn nhiều.

Cố Di Gia không nhịn được cười cười, cô ngồi bên cạnh từ từ uống nước đường đỏ, hai đứa bé cũng bắt chước bộ dạng của cô, ngồi một cách bình tĩnh thong dong, làm cho Cố Di Gia càng cảm thấy buồn cười hơn.

Trần Ngải Phương không nhắc đến chuyện nhà cửa mà hỏi lại: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Ba ngày nữa."

"Gấp vậy à?" Trần Ngải Phương nhíu mày: "Không phải anh còn nửa tháng ngày nghỉ nữa sao?"

Cố Minh Thành nói: "Anh đi chuyển về đây cũng mất ba ngày rồi, đến khi chúng ta đi qua còn phải chừa ra năm ngày đi đường nữa, không thể đi nhanh được nên ba ngày sau xuất phát là tốt nhất."

Nghe vậy, trong lòng Trần Ngải Phương đột nhiên hơi buồn phiền.

Lúc mười tám tuổi, cô ấy gả cho Cố Minh Thành rồi chuyển đến công xã Nam Sơn, cô ấy đã sống ở đây hơn mười năm.

Thời gian mười năm đã đủ lưu lại ấn tượng khắc sâu trong một đời người, cũng biến thành một thói quen. Đột nhiên lại phải rời khỏi, đi đến sống ở một nơi xa lạ, mặc dù có chồng bên cạnh nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cố Minh Thành cầm tay vợ mình, nhẹ nhàng nói: "Em đừng sợ, anh sẽ ở cạnh em, còn có hai đứa nhỏ và Gia Gia nữa."

Trần Ngài Phương quay đầu lại, nhìn thấy cô em chồng và hai đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm hai người. Cô ấy đỏ hết cả mặt, vội rụt tay lại, nói bằng giọng oán trách: "Gia Gia với hai đứa nhỏ còn ở đây, anh đừng làm vậy."

Cố Minh Thành cảm thấy không sao nhưng vợ mình lại thẹn thùng nên anh ấy đành phải ho một tiếng rồi làm ra vẻ nghiêm túc .

"Ngải Phương, hai ngày này em xem thử nhà cửa xử lý như thế nào rồi thu xếp hành lý luôn, ngày mốt chúng ta lên thị trấn một chuyến để tạm biệt gia đình lão Ngụy, tiện thể ghé qua cửa hàng bách hóa mua một vài thứ đồ ăn dùng trên xe, như vậy thì mọi người sẽ không cảm thấy chán."

Trần Ngải Phương gật đầu, lúc nói chuyện cô ấy cũng đã nghĩ đến cách xử lý nhà cửa.

"Tuyệt đối không bao giờ để lại cho mẹ kế của anh và Cố Minh Nguyệt ở!" Cô ấy hừ lạnh: "Để cho người nhà họ Hoàng ở còn hơn, ít ra thì bà nội Hoàng cũng có ơn với nhà chúng ta, mẹ kế của anh thì chỉ có thù mà thôi."

Theo lý thuyết, ông cả Cố là cha ruột của Cố Minh Thành, nếu con trai con dâu rời đi thì ông ấy có thể lại đây ở và trông nom nhà cửa. Nhưng ai bảo vợ của ông ấy là Vu Hiểu Lan chứ, nếu ông ấy đến đây ở thì Vu Hiểu Lan nhất định cũng sẽ đi theo tới đây, vậy thì bỏ đi.

Bà nội Hoàng có ba đứa con trai và hai đứa con gái, ba con trai đều đã cưới vợ, cháu trai cháu gái cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Người nhà họ Hoàng đều rất siêng năng, thanh danh ở công xã cũng khá tốt. Bà nội Hoàng là một vị trưởng bối có tư tưởng tiến bộ, con cháu lập gia đình xong thì cho ở riêng, sẽ không bắt mọi người phải ở cùng một chỗ, làm cho bọn họ phải vì mấy mẫu đất mà tranh nhau đến mức anh chết tôi sống.

Cũng vì thế, nhà họ Hoàng cực kỳ hòa thuận, mặc dù ở riêng nhưng ngược lại, tình cảm lại tốt hơn những gia đình sống chung.

Đương nhiên, mặc dù là nhà bà nội Hoàng ở riêng thì cũng xuất hiện tình huống không đủ nhà để ở. Nếu bọn họ rời khỏi thì gửi nhà cho bà nội Hoàng là tốt nhất. Chắc chắn có không ít người muốn ở nhà của bọn họ, dù những người đó ỷ vào tình thân muốn ở miễn phí hay là trả tiền thuê nhà cho bọn họ.

Tóm lại là rất nhiều người, mặc kệ cho ai thì hình như đều không thỏa đáng, sẽ làm cho những người khác oán hận. Không bằng trực tiếp đưa cho bà nội Hoàng, danh tiếng của bà nội Hoàng ở công xã rất tốt, lại là bề trên, còn có ơn với nhà bọn họ, nếu đưa cho bà thì những người khác cũng không dám nói gì.

Cố Minh Thành cười nói: "Anh nghe lời em, vậy đưa cho bà nội Hoàng đi, để bà sắp xếp."

Nhà cửa không thể để trống, nếu nhà một thời gian dài không có ai ở thì sẽ tan hoang rất mau, qua vài năm nữa sẽ không thể ở được. Đằng nào cũng để trống, không bằng đưa cho người cần nó.

Cố Minh Thành uống hết một chén trà thảo dược, cơn say rượu cũng đi qua, anh ấy đứng lên chuẩn bị ra cửa: "Anh đi đâu đó?" Trần Ngải Phương hỏi một câu.

Cố Minh Thành nói: "Anh đi qua văn phòng công xã, chắc bọn họ đã làm xong giấy chứng minh cho mọi người, anh đi lấy về."
Bình Luận (0)
Comment