Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Phát Sốt 3

Chương 153: Phát Sốt 3 Chương 153: Phát Sốt 3 Chương 153: Phát Sốt 3
Sau khi ăn uống no rồi Cố Di Gia có chút buồn ngủ nên nằm xuống ngủ trưa.

Cô biết tình trạng sức khỏe mình nên cố gắng thả lỏng cơ thể, nghỉ ngơi cho thật tốt, không gây thêm phiền phức cho người khác, nhất định phải thuận lợi tới quân đội. Sau khi cô nhắm mắt đi ngủ, mọi người trong khoang tàu cũng yên tĩnh lại.

Trần Ngải Phương lấy một cái chăn mỏng trong túi đựng đồ ra, đắp lên người Cố Di Gia, cô ấy nhìn sắc mặt cô tái nhợt thì trong lòng thầm lo lắng.

Trời nóng thế này vốn dĩ không cần phải đắp chăn, có thể tùy ý đắp một cái áo khoác mùa hè lên người là được. Nhưng sức khỏe em chồng không như thế được, mọi chuyện đều cần cẩn thận, rốt cuộc thì bản thân cô cũng không thể so sánh với những người khỏe mạnh khác. Cô như thế này, cho dù có người đàn ông nào đó không ngại thì cũng không thích hợp để gả đi!

Nghĩ tới đây, Trần Ngải Phương lại thở dài.

Cho dù cô ấy biết ý tứ của đoàn trưởng Phong thì cô ấy cũng không xem trọng anh. Thân phận của đoàn trưởng Phong không thích hợp để lấy một cô gái yếu ớt nhiều bệnh như vậy. Trừ khi, sau này sức khỏe của Gia Gia tốt hơn, không bằng được người bình thường nhưng cũng khỏe mạnh hơn bây giờ, ít nhất là không phải hơi một chút là sinh bệnh, thậm chí còn ảnh hưởng tới tuổi thọ.

Còn có một vấn đề không thích hợp nữa, đó là Cố Di Gia không thể sinh con được.

Trước kia bác sĩ đã từng ẩn ý nói tới việc này, sức khỏe Cố Di Gia không tốt, mãi tới khi cô mười bảy tuổi mới có kinh nguyệt, hơn nữa kinh nguyệt trước giờ cũng không đều, có khi mấy tháng mới có một lần, sẽ ảnh hưởng tới sinh nở... Thời đại này làm gì có người đàn ông nào muốn cưới một cô gái không thể sinh con được chứ? Vì thế cô ấy thật sự không xem trọng Đoàn trưởng Phong, thậm chí là không xem trọng bất kỳ người đàn ông nào.

*

Cố Di Gia ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều. Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, tóc tai bù xù ngồi một chỗ, ngay cả việc có người đang nói chuyện với mình cô cũng không phản ứng lại.

"Gia Gia?" Cố Minh Thành lo lắng nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy dáng vẻ khi mới tỉnh ngủ của em gái, giống như đang mất hồn vậy, cho dù ai nói gì cô cũng không có phản ứng. Việc này dọa anh ấy suýt nữa đã tin vào mê tín dị đoan, không biết có nên tìm người tới gọi hồn giúp cô không.

Trái lại, Trần Ngải Phương lại vô cùng quen thuộc với chuyện này, cô ấy nhỏ giọng nói: "Gia Gia mới dậy, lúc này còn chưa tỉnh táo hẳn, anh phải đợi một lát nữa."

Nói xong cô ấy đổ nước ra, thử nhiệt độ của nước một chút, cảm thấy độ ấm ổn rồi mới đưa cho Cố Di Gia: "Gia Gia, uống hớp nước đi em."

Cố Di Gia cúi đầu uống nước, sau khi uống mấy ngụm nước thì cô cũng dần tỉnh hẳn. Cô dụi dụi mắt nói: "Chị dâu, mấy giờ rồi ạ?"

Trần Ngải Phương nhìn đồng hồ, đáp: "Bốn giờ rưỡi chiều rồi." Cô ấy nói thêm: "Nếu em còn thấy mệt thì ngủ thêm đi."

Cố Di Gia lắc đầu, không phải cô lo lắng buổi tối sẽ không ngủ được, mà là vì cô ngủ nhiều quá, xương cốt như mềm nhũn rồi, không gian chỗ này chật hẹp, xoay người khá khó khăn, cô khó chịu nhưng không nói ra được. Cô xỏ chân vào giày, nói: "Em muốn vào nhà vệ sinh."

Trần Ngải Phương nói: "Chị đi với em, đúng lúc chị cũng muốn đi vệ sinh." Cô ấy không yên lòng để Cố Di Gia đi một mình, mặc dù trên tàu hỏa có nhân viên phục vụ và nhân viên bảo vệ, an toàn không thành vấn đề, nhưng cô ấy sợ có người va chạm với Cố Di Gia, cô không chịu được đâu.

Hai người ra khỏi phòng, tới phòng vệ sinh trên tàu hỏa để giải quyết nhu cầu sinh lý. Cố Di Gia đi trước, xong rồi ra ngoài đi rửa mặt, tiện thể chờ Trần Ngải Phương.

Lúc cô rửa mặt mũi sạch sẽ, lấy khăn ra muốn lau nước đọng trên mặt đi thì nghe được một giọng nói vui vẻ.

"Đồng chí này, cô cũng ở đây à?"

Cố Di Gia quay lại nhìn, là thanh niên hỏi đường buổi sáng, thế nên cô gật đầu với cậu ấy coi như chào hỏi.

Trên mặt cô vẫn còn nước đọng, tóc mai vẫn còn hơi ướt, dáng vẻ như hoa sen mới nở khiến đối phương suýt nữa nhìn tới trợn tròn mắt. Sau khi lấy lại tinh thần, mặt cậu ấy đỏ tới mang tai, nói với cô: "Xin lỗi..."

Cố Di Gia nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ quái, đang êm đang đẹp xin lỗi cô cái gì chứ?

"Tôi, tôi tên là Hứa Chí Hoa, lần này tới tỉnh H..." Cố Di Gia nghe cậu ấy nó một loạt chuyện gia đình và công việc của mình, cuối cùng cô cũng lờ mờ nhận ra cái gì đó rồi không biết nên khóc hay nên cười.
Bình Luận (0)
Comment