Chương 154: Phát Sốt 4
Chương 154: Phát Sốt 4
Chương 154: Phát Sốt 4
Cô biết ngoại hình của bản thân không tệ, trước kia khi còn đi học cô cũng được không ít người theo đuổi.
Nhưng cô không có hứng thú với những chuyện này, chủ yếu là vì cô chưa gặp được người đàn ông nào hợp thẩm mỹ bản thân, lại càng không có hứng thú với với mấy người con trai yếu như gà, cả người mềm oặt, thậm chí còn không thể bế bạn gái lên được. Cho nên khi cô nhìn thấy phản ứng của đồng chí nam thì lập tức hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với tình huống thế này, tốt nhất là giữ một nụ cười nhẹ, không đáp lại bất kỳ lời nào, dù sao thì người ta cũng không thổ lộ gì cả, chỉ tự giới thiệu bản thân rồi nói năng lộn xộn, nhìn qua có hơi ngốc.
Trần Ngải Phương đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy cậu thanh niên đỏ bừng cả mặt đang nói chuyện với Cố Di Gia, hàng lông mày của cô đang hơi nhíu lại, cô ấy nói: "Gia Gia, chị xong rồi."
Cố Di Gia quay đầu lại nhìn, chờ chị dâu rửa tay xong rồi cả hai cùng nhau rời đi.
Hứa Chí Hoa ngại ngùng đứng tại chỗ, không dám đi theo. Đồng chí nữ này được gọi là "Gia Gia", không biết điểm đến của bọn họ là ở đâu...
Buổi tối, thời gian vừa tới thì ánh sáng trong khoang tàu cũng tối dần xuống.
Cố Di Gia nhanh chóng ngủ thiếp đi, cô ngủ tới nửa đêm thì ngực cảm thấy buồn bực khó chịu, luôn muốn ho khan.
Ngoại trừ Bảo Hoa thì người trong khoang tàu đều giật mình tỉnh dậy. Cố Minh Thành ngủ ở giường dưới, đối diện với em gái, anh ấy nhìn cô ở trong bóng tối, cả người chôn trong chăn, cong người ho khan thì vô cùng kinh hãi hoảng sợ.
Anh ấy nhanh chóng đi qua, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, giống như khi bọn họ còn bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô giúp cô thuận khí. Chờ tới khi Cố Di Gia không còn ho khan nữa, Trần Ngải Phương cũng đã xuống khỏi giường, rót một ly nước ấm đưa qua: "Gia Gia, uống nước đi em."
Cố Di Gia yếu ớt dạ một tiếng, sau khi uống nước xong, cô lo lắng nhìn anh cả và chị dâu: "Anh cả, chị dâu, em không sao, mọi người ngủ đi. Thật ngại quá, làm mọi người tỉnh giấc rồi."
"Em nói mấy lời ngốc nghếch gì đó?" Cố Minh Thành xoa xoa đầu cô.
Trần Ngải Phương cũng nói: "Giường ngủ trên tàu hỏa quá chật, trời lại nóng, mọi người vốn cũng ngủ không an ổn lắm." Cô ấy thành thạo lấy một bộ quần áo khác cho Cố Di Gia thay đồ.
Trận ho khan vừa rồi khiến cả người Cố Di Gia đều là mồ hôi lạnh. Quần áo ẩm ướt dính sát trên người, nếu không thay thì e rằng ngày mai sẽ lại bị bệnh mất. Cố Di Gia thay quần áo xong lại hối bọn họ đi ngủ.
Mặc dù hai người họ lo lắng, nhưng thấy Cố Di Gia không còn ho khan nữa, cứ trông chừng mãi cũng không nên, thế là lại lần nữa nằm xuống đi ngủ. Bảo Sơn ở giường trên ló đầu ra nhìn, thấy cha mẹ đều đã nằm xuống thì cũng vô cùng lo lắng nằm ngủ lại, cậu bé suy nghĩ miên man rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Cố Di Gia lại không thấy buồn ngủ.
Cô ôm lấy chăn, cả người vùi hết vào trong chăn.
Bọn họ đang đi đường chứ không phải đang ở nhà, cho dù ở khoang giường nằm thì cũng không thể ngủ thoải mái được.
Tới hơn nửa đêm, Cố Di Gia cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ mãi cho tới hết đêm. Tới khi trời sáng, tinh thần cô càng uể oải hơn, gương mặt trắng bệch thảm thương, hai mắt ảm đạm không có sức sống, giống như bông hoa bị mưa gió quật gãy, khiến người ta trông mà sợ hãi khiếp vía.
Tới buổi chiều, Cố Di Gia ngủ một giấc rồi tỉnh, sóc mặt trắng bệch lúc này lại có thêm chút màu đỏ.
Trần Ngải Phương dày dặn kinh nghiệm, thấy mặt cô đỏ ửng, trong lòng phập phồng lo lắng, cô ấy đưa tay ra sờ thử, quả nhiên cả người nóng hổi: "Lão Cố, anh mau đi lấy nước đi." Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng tìm thuốc hạ sốt.
Thuốc hạ sốt này là do Thái Hòa Bình đặc biệt mua về, ngoài ra còn có không ít thuốc cơ bản.
Cố Di Gia yếu ớt ngồi một chỗ, cô nhận lấy thuốc và nước trong tay chị dâu, uống xong rồi lại ọe một tiếng phun ra, nôn ra cả thuốc lẫn nước.
"Cô út!" Bảo Hoa bị dọa tới suýt nữa khóc lên.
Trần Ngải Phương cũng bị dọa sợ rồi, nếu như cả thuốc cũng bị nôn ra thì làm sao hạ sốt được?
Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể vừa đút vừa nói: "Gia Gia, em cố gắng một chút, tuyệt đối không được nôn thuốc ra."
Ý thức của Cố Di Gia không được tỉnh táo lắm, cô mơ hồ đáp lại một tiếng, cố gắng nhịn ý nghĩ muốn nôn xuống nhưng mà việc này thật sự không dễ dàng gì.