Chương 174: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 4
Chương 174: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 4
Chương 174: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 4
Bất chấp hành vi ép buộc của Trần Ngải Phương, Cố Di Gia vẫn ăn vài miếng cháo lót dạ xong không chịu ăn nữa. Trần Ngải Phương đặt cháo xuống, đi lấy một cốc nước ấm và một túi thuốc lại.
Nhìn thấy túi thuốc, Cố Di Giai im lặng, sau đó nhăn mặt nuốt từng viên một. Ở thời đại này không có thuốc viên được bọc đường, miệng cô đắng đến mức không còn cảm giác gì nữa. Trần Ngải Phương nhân cơ hội đút thêm vài miếng cháo, cô cũng không nói sẽ không ăn nhưng lại nuốt nó trong im lặng.
Cố Minh Thành nhìn thấy thì sửng sốt, cách này cũng dùng được sao? Vợ anh ấy thực sự tài giỏi! Nếu như sáng nay anh ấy biết cách này thì có lẽ đã đút cho em gái mình được thêm mấy miếng cháo rồi.
Hiện tại cơ thể của cô rất yếu, nhất là khi uống thuốc nhưng không có cách nào để bồi bổ sức khỏe nên chỉ có thể bồi dưỡng bằng thức ăn. Người của thời đại này cho rằng sức khỏe yếu thì nên ăn nhiều, chỉ cần ăn được là có thể bù đắp lại.
Những suy nghĩ này rất đơn giản và thiết thực.
Cố Di Gia chỉ ăn chưa đến nửa bát cháo, cô cũng thấy tỉnh táo hơn một chút. Sau đó cô lại bắt đầu tác oai tác quái: "Em muốn đi tắm..." Mấy ngày này cô ngồi trên tàu không được tắm, hôm qua cô lại sốt cao, khi hạ sốt người cô đổ đầy mồ hôi, dù đã lau người nhưng vẫn thấy khó chịu.
"Chị đã lau người cho em rồi, bây giờ đừng tắm, ngày mai rồi hẵng tắm nhé." Trần Ngải Phương dỗ dành: "Đúng rồi chị nghe lão Cố nói, mọi người ở đây đều tắm trong nhà tắm. Hôm khác chúng ta cùng đến đó."
Cố Di Giai trợn tròn mắt: "Nhà tắm?"
Là người miền Nam chân chính, cô rất ít khi vào nhà tắm, điều này khiến cô nhớ đến bạn cùng phòng là người miền Bắc thời đại học, có lần cô đến nhà cô ấy chơi, cùng tắm trong nhà tắm, suýt chút nữa cô bạn cùng phòng đã dùng khăn tắm chà mất một lớp da của cô.
Mặc dù đau đến mức mặt mày nhăn nhó nhưng sau đó nghĩ lại cũng thấy vui.
Trần Ngải Phương nói với cô vài lời, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy tinh thần của cô đã tốt hơn.
Trước đây, những lúc bị bệnh nặng, cô phải nằm trên giường cả mười ngày đến nửa tháng mới thấy khỏe hơn. Chỉ cần nhớ tới lần trước bị say nắng là một ví dụ, cô thực sự đã nằm trên giường hơn nửa tháng mới có thể ra ngoài đi lại.
Lần này cô cũng bị bệnh nặng, tuy không thể so sánh với đợt say nắng lần trước nhưng nhìn cũng rất đáng sợ.
Nhưng bây giờ trông có vẻ tinh thần cô vẫn tốt, ít nhất có thể tự ngồi nói vài câu với Trần Ngải Phương mà không buồn ngủ uể oải. Có phải điều này có nghĩa là sức khỏe của em chồng thực sự đã có chuyển biến tốt hơn nhiều không?
*
Phong Lẫm từ khu tập thể gia đình ủy viên trở về, vừa đến ký túc xá anh đã nhìn thấy chính ủy Lưu.
"Ông vẫn chưa về à?" Anh hơi kinh ngạc.
Chính ủy Lưu trừng mắt nhìn anh chằm chằm hỏi: "Vừa rồi cậu đến nhà đoàn trưởng Cố phải không? Có gặp người ta chưa?"
Phong Lẫm lắc đầu: "Cô ấy ngủ rồi, tôi không gặp được cô ấy."
Chính ủy Lưu nghe vậy thì lập tức cười khẩy nói: "Thằng nhóc nhà cậu cũng có ngày này..." Vẻ mặt ông ấy đột nhiên cứng đờ, thấy mình nói như vậy là sai, nên đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Nghe nói sức khỏe của em gái đoàn trưởng Cố rất kém, từ nhỏ đã hay yếu ớt bệnh tật sao?"
Phong Lẫm trầm giọng vâng một tiếng, không biết anh đang suy nghĩ gì, thản nhiên đi vào ký túc xá.
Chính ủy Lưu đi theo sau anh, lải nhải nói: "Sao vậy? Nếu sức khỏe của cô ấy thực sự không tốt, e rằng... Đoàn trưởng Phong, cậu có nghe tôi nói không?" Ông ấy thấy Phong Lẫm đang đứng đó, vẻ mặt anh vô cảm, không biết đang nghĩ gì khiến chính ủy Lưu thật tức giận.
Phong Lẫm lấy lại tinh thần, có sao nói vậy: "Tôi đang băn khoăn không biết khi nào ông Hồ sẽ về, lúc đó tôi sẽ nói lão Cố dẫn em gái anh ấy đến cho ông Hồ khám thử. Ông Hồ thông thạo cả Trung y và Tây y, biết đâu ông ấy có thể giúp cô ấy điều trị cơ thể..."
Nghe vậy, chính ủy Lưu cũng không quan tâm đến điều gì khác: "Cậu muốn ông Hồ điều trị giúp em gái lão Cố sao?"
"Đúng vậy!" Phong Lâm nói: "Lão Cố cũng có ý định này khi dẫn em gái theo quân lần này."
Chính ủy Lưu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu nghĩ ông Hồ có thể chữa giúp cô ấy khỏi bệnh không?"
"Đương nhiên là có!" Phong Lẫm tự tin nói, anh hy vọng sẽ được, ít nhất có thể giúp cô tránh xa bệnh tật về sau này.
Chính ủy Lưu lập tức không nói gì.
Nếu sau này sức khỏe của cô gái được cải thiện, như vậy anh cưới cô rồi lại có thể chuyển người ta từ khu tập thể đến trại huấn luyện. Phong Lẫm vẫn còn rất nhiều hy vọng, trước đây ông ấy lo cho sức khỏe của em gái đoàn trưởng Cố không tốt. Nếu vậy...
Phong Lẫm dường như vừa nhớ ra điều gì đó, hỏi ông ấy: "Sao ông không quay về đi? Còn có chuyện gì sao?"
Chính ủy Lưu tức giận nói: "Còn quay về hả! Nếu không phải do cậu nói đã để ý em gái đoàn trưởng Cố, tôi còn... Mà thôi bỏ đi, nếu có một ngày cậu bị đoàn trưởng Cố đánh, tôi sẽ nhớ mang cho cậu một ít thuốc trị vết bầm."
Phong Lẫm chưa kịp nói gì thì chính ủy Lưu đã rời đi với vẻ mặt đau đớn. Ông ấy quyết định bỏ qua chuyện này, cứ để cho Phong Lẫm tự lo liệu, xem anh có thực sự rước được vợ về không.