Chương 175: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 1
Chương 175: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 1
Chương 175: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 1
Hôm sau, khi tiếng còi vang lên, Trần Ngải Phương tỉnh dậy ngay.
Tối hôm qua cô ấy cũng không ngủ quá muộn nhưng lại thấy quá mệt, nên đã ngủ một giấc rất sâu tới sáng. Nghe thấy tiếng còi, Trần Ngải Phương bị dọa giật mình, cô ấy vội vàng muốn xuống giường nhưng lại bị một cánh tay đè lại.
"Sao vậy? Bây giờ vẫn còn sớm, em cứ ngủ thêm chút nữa đi."
Hai mắt Trần Ngải Phương mơ màng nhìn sang, phát hiện bên cạnh giường có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trông tinh thần vô cùng rạng rỡ.
Cô ấy vẫn hơi buồn ngủ, vô thức nói: "Gia Gia..."
"Anh vừa sang đó xem thử rồi, Gia Gia vẫn đang ngủ, đêm hôm qua cũng không còn sốt nữa."
Cố Minh Thành ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng buồn ngủ của vợ mình, anh ấy cũng thấy có chút đau lòng.
Những ngày không có anh ấy ở cạnh, có thể tưởng tượng được vợ và em gái của anh ấy đã sống nương tựa vào nhau như thế nào. Mỗi lần em gái bị bệnh đều là Trần Ngải Phương canh bên giường ngày đêm, chỉ cần có chút gió lay là cô ấy sẽ giật mình tỉnh dậy ngay.
Tối hôm qua cô ấy vẫn còn đang muốn trông em gái ở trong phòng, lo bệnh của em gái sẽ tái phát. Chỉ là nhìn cô ấy thật sự rất mệt mỏi rồi, vậy nên Cố Minh Thành đã khuyên vợ mình về phòng, còn anh ấy có thể thỉnh thoảng rời giường qua để ý một chút.
Trần Ngải Phương lập tức yên tâm, tinh thần buông lỏng, cô ấy vẫn còn đang rất buồn ngủ, nói: "Không phải hôm nay anh vẫn được nghỉ sao?"
Bọn họ chỉ tốn bốn ngày để đến được doanh trại quân đội, Cố Minh Thành vẫn còn hai ngày để nghỉ ngơi. Mấy ngày này, anh ấy cũng mệt lắm rồi, tối hôm qua Trần Ngải Phương mơ hồ cảm giác chồng mình cũng bị thức giấc mấy lần, chắc là không ngủ được ngon giấc.
"Anh đi tập thể dục buổi sáng." Cố Minh Thành nói: "Lát nữa anh tiện sẽ mang bữa sáng về cho em, em cứ ngủ thêm một lúc nữa đi."
Trần Ngải Phương thật sự vô cùng buồn ngủ, nghe chồng mình dặn dò xong, cô ấy cũng lập tức ngả đầu ngủ tiếp.
Lúc đang mơ mơ màng màng, trong lòng cô ấy không nhịn được mà cảm thán, đàn ông đúng là khỏe thật, dù mệt mỏi thế nào nhưng dường như chỉ cần ngủ mấy tiếng là lại có thể khôi phục tinh thần, vẫn còn có thể đi luyện tập.
Cố Minh Thành lại đi xem hai đứa bé với em gái, thấy ba người đều vẫn đang ngủ, anh ấy mới yên lòng đi ra ngoài.
Mặt trời còn chưa ló rạng, gió buổi sáng hơi mạnh, nhiệt độ không khí cũng không cao lắm, vô cùng thích hợp để vận động.
Khi đi tập thể dục buổi sáng, Cố Minh Thành gặp được Phong Lẫm cũng đang đi chạy bộ sáng sớm, hai người chào hỏi một tiếng sau đó cũng bắt đầu tập trung luyện tập.
Mai đến khi tập ong, hai người cùng nhau đi đến nhà ăn.
Phong Lẫm hỏi: "Em gái anh thế nào rồi?"
"Đêm hôm qua không không còn sốt nữa, ổn hơn rồi." Vẻ mặt Cố Minh Thành cũng thả lỏng: "Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ bớt chút thời gian vào thành phố để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Gia Gia, chờ ông Hồ quay về, tôi lại đưa Gia Gia đến bệnh viện cho ông ấy khám thử."
Hôm qua Cố Di Gia đã làm kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, nhưng mà kết quả kiểm tra chưa thể có nhanh như vậy được, cho nên bọn họ về nhà trước, mấy ngày nữa mới qua lấy báo cáo.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi tới nhà ăn.
Mua bữa sáng xong, Cố Minh Thành tạm biệt Phong Lẫm sau đó cầm bữa sáng trở về.
Phong Lẫm đứng ở đó, đưa mắt nhìn bóng dáng Cố Minh Thành biến mất ở phía trước khu tập thể gia đình ủy viên.
Không biết chính ủy Lưu từ đâu xuất hiện, ông ấy bất ngờ lên tiếng: "Cậu đứng ở đây làm cái gì? Muốn đi thì đi cùng đi!"
Phong Lẫm quay đầu nhìn ông ấy: "Tôi còn chưa nói với lão Cố."
Muốn theo đuổi em gái người ta, đương nhiên phải thông báo với anh trai của đối phương một tiếng rồi.
Chính ủy Lưu bật cười: "Cậu còn muốn nói với lão Cố sao? Cẩn thận cậu ấy sẽ đánh cậu, còn không cho cậu tới nhà cậu ấy nữa đấy, đến lúc đó cậu không gặp được người thì làm sao theo đuổi em gái người ta được chứ?"
Phong Lẫm nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi.
Đây cũng là một vấn đề, nếu lão Cố đề phòng anh như sói, không cho anh đến nhà anh ấy, ngay cả người cũng không gặp được thì làm sao theo đuổi được cô nữa chứ?
Nếu như cứ mãi không gặp được cô...
Chính ủy Lưu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phong Lẫm, trong lòng nhất thời có chút đắc ý.
Ha, trước kia tên nhóc nhà cậu chuyên môn đẩy những vấn đề khó cho lão Cố, sống chết không chịu kết hôn. Giờ thì hay rồi, cuối cùng cậu cũng chịu kết hôn, nhưng nếu như ngay cả mặt mũi của đồng chí kia nữ cũng không nhìn thấy thì sao làm được gì nữa chứ?