Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 176 - Chương 176: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 2

Chương 176: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 2 Chương 176: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 2 Chương 176: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 2
Mặc dù cười trên nỗi đau khổ của người khác nhưng chính ủy Lưu vẫn hy vọng Phong Lẫm có thể tranh thủ thời gian giải quyết chuyện quan trọng cả đời của mình, ông ấy bèn hỏi: "Vậy cậu có kế hoạch gì rồi?"

Phong Lẫm đáp: "Tôi nói thẳng với lão Cố."

Chính ủy Lưu: "... Cậu thật sự không sợ cậu ấy đuổi cậu đi sao?"

"Không sao, dù sao vẫn phải qua được ải của lão Cố đã." Phong Lẫm không để chuyện này ở trong lòng, mặc dù theo đuổi em gái lão Cố dưới mí mắt anh ấy có thể sẽ kích động đến anh ấy, nhưng nói chung vẫn tốt hơn là không nói gì.

Anh cũng không cảm thấy việc này có cái gì khó nói cả.

Mấy ngày nay, nếu không phải Cố Di Gia còn đang bị bệnh, lão Cố cũng đang chăm sóc cô, không là anh cũng trực tiếp nói rõ rồi.

Được rồi, vẫn nên chờ sức khỏe Cố Di Gia tốt lên một chút rồi anh nói sau vậy.

Chính ủy Lưu đã quen với cách làm việc dứt khoát nhanh gọn, ra tay thẳng thắn của Phong Lẫm, cho nên cũng không thấy có gì kỳ lạ cả.

Ông ấy chỉ có thể nói: "Vậy tôi chúc cậu thành công trước nhé."

Hôm qua bị Phong Lẫm chọc tức, mặc dù nói mặc kệ anh, nhưng hai người là cộng sự, mà ông ấy cũng đã lập giấy báo đảm thực hiện quân lệnh ở bên phía sư đoàn trưởng Phương, cho nên đâu thể hoàn toàn mặc kệ được chứ?

Chính ủy Lưu thật sự chỉ hận không thể bày mưu tính kế cho Phong Lẫm để anh mau chóng cưới em gái đoàn trưởng Cố về nhà. Vì việc này, tối hôm qua dường như cả đêm ông ấy không ngủ được, hôm nay lúc thức dậy phát hiện hình như tóc trên đầu mình lại thưa hơn rồi.

Trong lòng chính ủy Lưu có chút đau khổ, cũng không biết mái tóc này của mình có thể kiên trì tới khi nào.

*

Lúc Cố Minh Thành mang bữa sáng về đến nhà, Trần Ngải Phương với hai đứa bé đã thức dậy.

Sau một giấc ngủ ngon, Bảo Sơn và Bảo Hoa đều khôi phục tinh thần, Trần Ngải Phương nhìn cũng có vẻ rạng rỡ hơn rất nhiều, cô ấy đang ở trong phòng bếp băm thịt nấu cháo.

Bọn họ là người phía nam gốc nên quen ăn cơm tẻ, món cháo này cả người lớn hay trẻ nhỏ này đều có thể ăn được.

Thấy Cố Minh Thành mang bữa sáng trở về, Trần Ngải Phương rửa sạch sẽ tay, rồi gọi hai đứa nhỏ ra ăn sáng.

Bữa sáng ở nhà ăn ở đây chủ yếu là đồ ăn làm từ bột mì, khẩu phần ăn cũng tạm ổn, cái bánh bao kia còn to hơn cả mặt của Bảo Hoa nữa.

Bảo Hoa vừa cười hì hì vừa múa máy tay chân, vừa nói: "Cha ơi, bánh bao to quá, còn to hơn cả mặt con, chúng ta ăn được hết sao?"

"Đồ ngốc, đây là màn thầu!" Bảo Sơn chỉnh lại cho em gái.

Cố Minh Thành nói: "Ăn không hết thì để lại đến trưa lại ăn."

Đầu năm nay đồ ăn vô cùng quý, chỉ cần không phải bị hỏng thì đều sẽ giữ lại bữa sau ăn.

Ăn sáng xong, bọn họ tiếp tục sắp xếp hành lý.

Tối hôm qua chỉ mới xếp được vài đồ đạc, còn không nhiều đồ chưa sắp xếp đang chất đống ở phòng khách.

Trong lúc bọn họ đang dọn dẹp, có hàng xóm ở bên cạnh qua thăm, thấy cả nhà đang bận rộn nên cũng không ở lại lâu, chỉ tặng bọn họ một chút đồ ăn hoặc canh giải nhiệt của nhà mình làm rồi về.

Trần Ngải Phương tiễn khách đi xong, đóng cửa lại rồi nói: "Có vẻ mọi người ở đây khá tốt."

Chí ít là mấy chị dâu ở đây trông có vẻ khá hiền lành.

Cố Minh Thành cười nói: "Hầu như mấy chị dâu đều rất dễ thân thiết, nhưng mà cũng có một vài người... Đến lúc đó em xem rồi ứng phó, nếu như không ở chung được thì chúng ta cung không qua lại với bọn họ, em cũng không cần kiêng dè gì, chồng em có thể cho em chỗ dựa."

Trước kia anh ấy ở một mình một ký túc đơn của quan quân, không quen bất cứ gia đình nào ở khu tập thể này, vậy nên trong thời gian ngắn cũng không biết những người kia là người như thế nào cả.

Nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói một số gia đình xảy ra mâu thuẫn, làm cho các hòa giải viên của liên đoàn phụ nữ cử đến cũng phải đau đầu.

Trần Ngải Phương nói: "Anh tên tâm, em sẽ để ý."

Năm đó cô ấy bất chấp sự phản đối của cha mẹ để đến công xã Nam Sơn, thật ra thời gian Cố Minh Thành ở cùng cô ấy cũng không nhiều, chỉ một thời gian ngắn đã quay về quân đội, tất cả đều là do cô ấy tự mình thích nghi, tìm hiểu, rất nhanh đã có chỗ đứng ở công xã Nam Sơn.

Trần Ngải Phương cảm thấy, khả năng thích ứng của cô ấy rất mạnh, bảo Cố Minh Thành không cần lo lắng cho mình, cứ làm việc của anh ấy là được rồi...
Bình Luận (0)
Comment