Chương 185: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 3
Chương 185: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 3
Chương 185: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 3
Trong ba công việc này, một cái là ở xưởng dệt, một cái là trang trại nuôi gà, còn một cái là ở Hội Liên hiệp phụ nữ. Ở xưởng dệt thì làm công nhân may, ở trang trại nuôi gà thì làm nhân viên kế toán, còn ở Hội Liên hiệp phụ nữ thì giúp người nhà quân nhân trong khu nhà tập thể giải quyết những mâu thuẫn trong gia đình.
Trần Ngải Phương nghe xong, trong lòng cô ấy đã có tính toán riêng cho mình.
Công nhân nữ trong xưởng dệt không hề cần học vấn, chỉ cần là người nhà của quân nhân đều có thể vào được; nhân viên kế toán ở trang trại nuôi gà cần phải giỏi tính toán, trình độ cô ấy là trình độ cấp hai, còn từng là giáo viên dạy toán, thực sự cô ấy rất thích hợp với vị trí này; còn về vị trí ở Hội Liên hiệp phụ nữ, có lẽ là vừa hay có một ghế trống, đúng lúc Trần Ngải Phương đang tìm việc nên tiện thể mới đưa nó cho cô ấy. Quả thật quân đội làm việc rất công bằng, cũng dựa vào tình hình của từng người nhà quân nhân mà phân công công việc.
Trần Ngải Phương không có gì không hài lòng, lập tức nói: "Hai vị cán bộ, tôi có thể suy nghĩ một chút được không? Tôi muốn bàn bạc chuyện này với gia đình tôi một chút."
"Được chứ ạ." Cán bộ Đinh mỉm cười nói: "Chị dâu Trần đừng lo lắng, thật ra nếu chọn công việc này rồi, sau này nếu không phù hợp thì vẫn có thể thay đổi. Tuy nhiên, lúc muốn thay đổi thì phải xem thử có vị trí nào phù hợp hay không nữa chị."
Ý tứ của câu này rất rõ ràng, nếu như cô ấy chọn một công việc mà mình không vừa ý, sau này muốn đổi công việc khác, nhưng nếu công việc đó đã có người chọn rồi thì cô ấy không thể chọn công việc đó nữa. Trần Ngải Phương là một người thông minh, cô ấy hiểu rõ ý của cán bộ Đinh, thẳng thắn nói: "Cảm ơn cán bộ Đinh, tôi hiểu rồi."
Nhiệm vụ mà hai người tới đây ngày hôm nay đã hoàn thành, cán bộ Đinh định tạm biệt ra về.
Lúc này, cán bộ Lý hỏi: "Em gái của đoàn trưởng Cố đã có việc làm chưa chị? Cô ấy có muốn chọn một công việc luôn không?"
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía cậu ấy. Đột nhiên cán bộ Lý đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: "Tôi, tôi thấy đồng chí Cố cũng không còn nhỏ nữa, chắc là đi học rồi nhỉ..."
Cố Di Gia cảm thấy lời này có chút kỳ quái, chẳng lẽ cô già lắm rồi sao? Cô vẫn luôn cảm thấy mình vẫn là một cô gái nhỏ mới lớn.
Đột nhiên cán bộ Đinh cảm thấy chẳng biết nên để mặt mũi ở đâu.
Trước đây cô ấy tưởng rằng cán bộ Lý là một người khá điềm tĩnh, tại sao đột nhiên lại manh động như này? Cẩn thận đoàn trưởng Cố mà biết cậu ấy ngấp nghé em gái mình, chắc chắn anh ấy sẽ cho cậu ấy đến sân huấn luyện.
Trần Ngải Phương lại không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Cảm ơn cán bộ Lý quan tâm, Gia Gia nhà chúng tôi là học sinh cấp ba, nhưng sức khỏe của em ấy không được khỏe lắm, tạm thời không thể tìm được công việc phù hợp với em ấy..."
Cán bộ Đinh vừa nghe đã hiểu được ý của cô ấy, những công việc đòi hỏi lao động thể chất và tinh thần như này chắc chắn không phù hợp với em gái đoàn trưởng Cố. Hiện tại trong quân đội không có công việc nào thích hợp cho học sinh cấp ba, cho dù có cũng không đến lượt Cố Di Gia, sẽ sớm bị người khác cướp mất thôi.
Trong số những người thân quân nhân trong quân đội cũng có người đã tốt nghiệp cấp ba. Đây cũng là một cách lịch sự để cảm ơn ý tốt của họ. Cô ấy hiểu rất rõ, trông sức khỏe của em gái đoàn trưởng Cố có vẻ không tốt mấy, nếu như giới thiệu một công việc không phù hợp với cô, khiến cô bị bệnh thì họ chính là tội phạm.
Sau khi hai người ra về, Trần Ngải Phương lại bắt đầu bận rộn dọn dẹp đồ đạc trong nhà, trông cô ấy không cách nào rảnh rỗi được.
Lúc đầu Cố Di Gia có chút khó hiểu, họ mới chuyển đến nhà mới, trong nhà còn có một số đồ đạc chưa được bố trí, không cần phải dọn dẹp nhiều như vậy, sao trông chị dâu có vẻ bận rộn thế nhỉ. Mãi cho đến khi cô nhớ ra hôm nay anh trai cô sẽ lên thành phố lấy kết quả khám bệnh cho mình, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao chị dâu lại như vậy rồi.
Nguyên ngày hôm nay, lúc nào Trần Ngải Phương cũng trong dáng vẻ lo lắng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía cửa.
"Chị dâu, anh trai em không về sớm như vậy đâu, hay là chị đi ngủ trưa một chút đi ạ?" Cố Di Gia đề nghị.
Trần Ngải Phương lắc đầu: "Đã chiều rồi, sao chị có thể ngủ được nữa?" Nói xong cô ấy lại đi vào phòng bận này bận kia, sau đó đi đến kho lương thực và kho đựng đồ lặt vặt, cô ấy lại bưng một bát đậu xanh ra ngoài: "Mọi người có muốn ăn chè đậu xanh không?"
Bảo Hoa và Bảo Sơn đều hét lên: "Muốn ạ."
Trần Ngải Phương gật đầu, đi vào bếp nấu chè đậu xanh, chờ lão Cố về cũng có thể ăn một chút giải nhiệt.