Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 4

Chương 186: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 4 Chương 186: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 4 Chương 186: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 4
Cho đến khi trời tối đen, cuối cùng Cố Minh Thành cũng tay xách nách mang cầm túi lớn túi nhỏ về nhà. Vừa về đến nhà, anh ấy đã được vợ con chào đón nồng nhiệt.

"Sao rồi anh? Lấy được kết quả khám bệnh của Gia Gia chưa? Không có chuyện gì chứ?" Trần Ngải Phương gấp gáp hỏi.

Bảo Hoa hỏi: "Cha ơi, cha mua gì vậy ạ? Có đồ gì ngon không ạ?"

Bảo Sơn giúp cha mình xách mấy đồ đạc trên tay, cậu bé thấy có rất nhiều đồ. Cố Di Gia mang chè đậu xanh ướp lạnh đến cho anh trai giải khát sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Mặc dù Cố Minh Thành rất khát nhưng cũng không vội ăn chè, ngược lại anh ấy lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn em gái mình. Cho đến khi cô khó hiểu nhìn sang thì anh ấy mới cầm bát chè đậu xanh lên húp một ngụm rồi tiếp tục nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Cố Di Gia nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu: "Anh à?"

"Lão Cố, sao anh lại ngây người như vậy?" Trần Ngải Phương hất hất anh ấy.

Cố Minh Thành thầm thở dài, mặc dù sau khi trải ra chuyện của Khương Tiến Vọng, anh ấy nhận ra em gái mình đã trưởng thành, có thể yêu đương kết hôn rồi. Nhưng anh ấy thật sự không ngờ bên cạnh mình lại có một con sói to, không biết từ khi nào mà người đó đã ngấp nghé bắp cải nhỏ nhà mình.

À, đúng rồi, theo như lời Phong Lẫm, lần trước khi anh xuống phía Nam đi làm nhiệm vụ, tình cờ gặp em gái mình trên đường và yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên cái con khỉ, thực chất là thấy đẹp nổi lòng tham chứ gì?

Khi Cố Minh Thành phản bác như vậy, thằng nhóc thối Phong Lẫm đó còn nói với lý lẽ đầy hùng hồn: "Tôi không phủ nhận việc đồng cố Cố xinh đẹp, nhưng tôi càng thích sự mạnh mẽ và dũng cảm của cô ấy hơn."

Mẹ kiếp! Nếu không phải trong tay đang xách đồ đạc, Cố Minh Thành thật sự rất muốn đấm vào khuôn tỏ vẻ đáng thương này của Phong Lẫm.

Cố Minh Thành lau mặt, tạm thời gạt hết những chuyện này lại não sau.

"Kết quả khám bệnh của Gia Gia ở đây." Anh ấy vừa lấy kết quả khám bệnh ra thì vợ mình đã giật lấy, sau đó chong dưới ánh đèn xem một cách rất cẩn thận.

Thấy vợ không để ý đến mình, tự nhiên Cố Minh Thành có chút ê chề, quay người lại thì thấy em gái đang nhìn mình cười: "Anh ơi, anh đói rồi nhỉ? Đồ ăn đều ở trong nồi, để em bưng ra cho anh."

Đột nhiên trái tim Cố Minh Thành như được ngâm trong nước ấm, cả người cảm thấy vô cùng ấm áp.

Em gái nhà anh ấy thật sự là một chiếc áo bông lớn chu đáo mà.

Áo bông nhỏ cũng sáp tới: "Cha ơi, cha vất vả rồi, có gì ngon không ạ?"

Cố Minh Thành chỉ vào một cái túi trong đó: "Trong đó có kẹo trái cây, còn có nước ngọt."

"Wow!" Bao Hoa vui vẻ kêu lên, nắm lấy tay anh trai đi tìm đồ ăn ngon.

Bên kia, cuối cùng Trần Ngải Phương cũng đọc xong tất cả kết quả khám bệnh, cô ấy hỏi với vẻ không chắc chắn: "Lão Cố, có một số chỗ em xem không hiểu..."

Cố Minh Thành cười nói: "Xem không hiểu cũng không sao, dù sao thì nội dung trong đó viết là Gia Gia không có bệnh gì nghiêm trọng, em ấy chỉ có một số bệnh vặt như thể chất yếu ớt, thiếu máu, những bệnh này từ từ đều có thể chữa được."

Lời này giống như một liều thuốc bổ, nó khiến trái tim Trần Ngải Phương lập tức lắng xuống.

Cố Di Gia cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói mà, mình sẽ không xui xẻo như vậy đâu, xem ra ông trời vẫn ưu ái cô, chỉ cần không mắc mấy bệnh nan y thì những bệnh khác đều chẳng có gì to tát. Nếu như cô bị bệnh tim hay mắc bệnh nan y không thể chữa được, vào những năm 1970. khi y học còn lạc hậu như này, có lẽ cô chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Trần Ngải Phương vô cùng vui vẻ, buổi tối khi đi ngủ tinh thần cô ấy vẫn rất phấn khởi. Cho đến giờ phút này, cuối cùng cô ấy cũng đã có một loại cảm giác chân thực, cuộc sống của họ bắt đầu trở nên khác biệt, những ngày sắp tới sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Trần Ngải Phương nói: "Lão Cố, ngày kia chúng ta mời đoàn trưởng Phong tới dùng bữa đi, phải cảm ơn cậu ấy một cách đàng hoàng mới được."

Vừa nói xong thì cô ấy thấy lão Cố đột nhiên xù lông lên, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Anh sao vậy?" Cô ấy hỏi với vẻ đầy khó hiểu.

Cố Minh Thành đen mặt nói: "Không mời cậu ấy có được không?"

"Sao mà làm vậy được? Cậu ấy giúp chúng ta nhiều như vậy, nếu chúng ta không mời cậu ấy, anh có thấy áy náy không?"

"Không có gì áy náy cả!" Cố Minh Thành tức giận nói: "Cậu ấy ngấp nghé bắp cải nhỏ nhà chúng ta, anh có gì mà áy náy chứ hả?"
Bình Luận (0)
Comment