Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 1

Chương 187: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 1 Chương 187: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 1 Chương 187: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 1
Cố Minh Thành nguôi giận, phát hiện vợ anh đang nhìn anh với ánh mắt rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên hay ngoài ý muốn. Đột nhiên anh hiểu ra: "Em đã biết từ lâu rồi?" Sau đó anh càng tức giận. Phong Lẫm, cậu được lắm, thì ra ai cũng biết Tư Mã Chiêu trong lòng cậu là ai, chỉ có người làm anh trai như anh ấy lại không biết gì, thật sự quá đáng giận.

"Vợ à, sao em lại biết vậy?" Cố Minh Thành hỏi.

Trần Ngải Phương bình tĩnh nói: "Thật ra cũng không lâu, trước khi chúng ta vào quân đội, đi đến nhà cục trưởng Ngụy làm khách, chị dâu Triệu nói với em."

"Chị dâu Triệu?" Cố Minh Thành khó hiểu: "Sao chị ấy lại biết được?"

"À thì chị ấy nhìn ra được."

Cố Minh Thành rối rắm: "Cho nên, chị dâu Triệu đã nhìn ra được, vậy mà chúng ta lại không nhìn ra?"

Trần Ngải Phương nhìn anh, nói: "Em không nhìn ra cũng không kỳ lạ, em và đoàn trưởng Phong không thân, mới gặp được mấy lần? Nhưng ngược lại là anh, anh và cậu ấy là đồng đội, cũng rất quen với con người cậu ấy, sao anh lại không nhìn ra?"

Cô ấy trách mắng chồng, nghi ngờ liệu anh ấy có bị mù hay không.

Đoàn trưởng Phong đã thể hiện rõ như vậy, vậy mà anh ấy còn cảm thấy người ta là anh em tốt, hỗ trợ đưa Gia Gia đi bệnh viện cũng vì nể tình người anh em tốt. A... Mặc dù nói vậy cũng không sai, với tính cách của đoàn trưởng Phong, cho dù không có tầng quan hệ này, anh cũng sẽ đưa một người bị bệnh đi bệnh viện. Nhưng đoàn trưởng Phong cũng quá nhiệt tình, còn đặc biệt đến tận nhà ga đón bọn họ.

Cố Minh Thành tức giận, nói: "Còn không phải, còn không phải bị thằng nhóc thối Phong Lẫm kia lừa dối sao? Cậu ấy không hề để lộ chút nào, sao anh biết được? Muốn trách thì trách cậu ấy giấu quá tốt! Ai mà ngờ được, cậu ấy làm anh em tốt của anh, cũng dám mơ ước cải bắp nhà chúng ta, với cảm tình giữa anh và cậu ấy, em gái của anh cũng coi như là em gái của cậu ấy, thế mà cậu ấy lại dám mơ tưởng đến em gái của chính mình!"

Nói xong, anh ấy cảm thấy lời mình nói rất đúng lý hợp tình. Hai người có cảm tình thân thiết, cũng là đồng đội kề vai chiến đầu, Cố Minh Thành cảm thấy em gái của mình cũng coi như là em gái của Phong Lẫm.

Trần Ngải Phương không còn gì để nói, nhìn anh ấy: "Nhưng vấn đề là cậu ấy và Gia Gia không phải anh em, trước kia bọn họ cũng chưa từng gặp mặt, anh bảo cậu ấy coi Gia Gia thành em gái kiểu gì?" Khác gì đang làm khó người khác? Cố Minh Thành không nói lại được vợ mình nên đành phải nằm giận dỗi trên giường.

Trần Ngải Phương nghĩ đến gì đó, khó hiểu nói: "Nếu đoàn trưởng Phong giấu tốt như vậy, sao anh lại phát hiện ra được?"

Cô ấy cảm thấy đám đàn ông này thô lỗ suy nghĩ đơn giản, vốn không trông mong bọn họ có thể phát hiện, cho nên có chút lấy làm lạ. Thật ra Phong Lẫm cũng không che giấu, mọi việc anh làm đều rất rõ ràng, minh bạch, không có gì mờ ám. Nhưng chắc vì anh quá rõ ràng, minh bạch, lại có tầng quan hệ này với Cố Minh Thành, cho nên mọi người đều không nghĩ nhiều.

Cố Minh Thành nghe vậy, lập tức tức giận ngồi bật dậy, đen mặt nói: "Chính cậu ấy nói với anh."

Chiều nay, bọn họ đi bệnh viện lấy đơn báo cao kiểm tra sức khỏe, lúc chuẩn bị trở về, trên đường đi Phong Lẫm nói thẳng với anh ấy, đột kích bất ngờ làm anh ấy đơ người.

"À, thì ra đoàn trưởng Phong chủ động nói." Trần Ngải Phương bình tĩnh lại: "Được rồi, ngủ đi."

Thấy cô ấy nằm xuống, Cố Minh Thành ngẩn ngơ, duỗi tay đẩy đẩy: "Vợ à, sao em không tức giận?"

Anh ấy cảm thấy đáng lẽ vợ mình phải cùng chung kẻ địch với mình mới đúng, cô ấy quan tâm lo lắng cho Gia Gia không hề ít hơn mình.

Trần Ngải Phương rất bình tĩnh: "Có gì mà tức giận? Gia Gia rất xinh đẹp, dịu dàng cẩn thận lại săn sóc, là một cô gái rất tốt, sẽ có người đàn ông ưu tú yêu thích con bé, chuyện này không phải rất bình thường hay sao?"

Nếu trong nhà có một cô gái đã thành niên chưa lập gia đình, lại không có đàn ông nào thích, chuyện này mới khiến người lo lắng, đúng không? Có đàn ông ưu tú nhìn trúng cô gái nhà mình, chứng minh cô rất ưu tú, tương lai không cần lo lắng về việc gả cưới.

Gia Gia nhà bọn họ, ngoại trừ sức khỏe không tốt, những mặt khác đều rất tốt. Cho nên đoàn trưởng Phong nhìn trúng Gia Gia, cô ấy cũng không cảm thấy kỳ quái.

Cố Minh Thành nghe xong, ngẩn người, sau đó do dự rối rắm. Vợ anh ấy nói cũng rất đúng, Gia Gia xinh đẹp như vậy, đàn ông có mắt đều sẽ thích, cho nên Phong Lẫm nhìn trúng em gái của anh ấy cũng rất bình thường.

Không đúng...

Cố Minh Thành không đành lòng làm phiền vợ mình: "Nhưng thằng nhóc Phong Lẫm kia có ý xấu với Gia Gia! Chuyện này sao mà được?"

Em gái còn nhỏ, anh ấy không muốn gả cô đi sớm như vậy, ít nhất cũng phải ở lại mười năm tám năm...
Bình Luận (0)
Comment