Chương 203: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 1
Chương 203: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 1
Chương 203: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 1
Cả ngày Cố Di Gia cứ thấp thỏm không yên, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không được an ổn.
Trần Ngải Phương trở về thấy cô ngồi trong phòng khách, dáng vẻ không tập trung thì trong lòng rất bất ngờ.
"Em sao vậy?" Cô ấy hơi lo lắng hỏi rồi chìa tay sờ trán của Cố Di Gia, thấy nhiệt độ bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ngã bệnh là được rồi.
Cố Di Gia nói: "Bảo Hoa lớn như thế rồi nhưng chưa bao giờ rời khỏi em cả..."
Từ sau khi đến với thế giới này, dường như mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Bảo Hoa, hai người chưa từng xa cách, đột nhiên cô bé phải đến nhà trẻ nên trong lòng cô cũng trở nên trống trải, không biết đi đâu về đâu.
Với lại cô cũng lo rằng lần đầu tiên đi học Bảo Hoa sẽ không làm quen được, liệu có đứa trẻ nào bắt nạt cô bé không, liệu cô bé có nhớ cha mẹ, nhớ cô với anh trai mà khóc không...
Nghe vậy Trần Ngải Phương bèn hiểu ra. Cô ấy hơi buồn cười, không ngờ em chồng còn trẻ như thế mà đã có tâm lý người làm mẹ rồi.
So ra thì cô ấy là mẹ ruột của Bảo Hoa nhưng lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy nói: "Không cần lo cho Bảo Hoa đâu, nó là giặc trong làng đó, chỉ có nó mới bắt nạt người ta chứ ai dám bắt nạt nó?" Sau đó cô ấy ví von: "Em xem thằng bé nhà đoàn trưởng Chu đi, hôm nay nó bị Bảo Hoa cười đến mức khóc nấc đấy thôi?"
Cố Di Gia không nói gì mà nhìn cô ấy, không ngờ chị dâu làm mẹ mà còn bình tĩnh hơn cả cô nữa.
"Chị dâu à, nào có ai lại nói con gái mình như vậy?" Cô phản đối, muốn lấy lại danh dự cho Bảo Hoa: "Bảo Hoa nhà mình hơi hoạt bát chút thôi nhưng cô bé cũng là một đứa bé gái dịu dàng đáng yêu mà."
Lúc Bảo Hoa ở bên cạnh cô thật sự rất điềm đạm, ngoan ngoãn, cô bé chưa bao giờ để cô phải nhọc lòng. Ngược lại Bảo Hoa còn quan tâm chăm sóc cho cô. Cố Di Gia hơi ngại, cô đã lớn như vậy rồi mà còn phải để một đứa trẻ năm tuổi chăm sóc nữa.
Trần Ngải Phương là mẹ của cô bé, không thể nào làm trái lương tâm mà nói con gái mình dịu dàng cho được.
Cố Di Gia là cô út của cô bé nên mắt cũng chồng thêm một lớp filter dày, cô cảm thấy rằng cô bé cái gì cũng tốt cả, cho dù cô bé có hoạt bát đến mức lật cả nóc nhà thì cô cũng có thể cười tủm tỉm khen ngợi cô bé.
Bởi vì trước đây cô cũng từng là một đứa trẻ như vậy nên tự nhiên cũng thích cô bé.
"Được rồi, không cần phải lo cho nó đâu." Trần Ngải Phương nói: "Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan học rồi, đợi nó về rồi em có thể hỏi nó."
Cố Di Gia hỏi: "Chúng ta không đi đón con bé sao?" Trong khái niệm của cô, ngày đầu tiên đứa trẻ đến trường thì phải đón nó về, sao lại không đón chứ.
Trần Ngải Phương nói: "Không cần đâu, tụi nó tự về được, ở đây là quân đội nên an toàn lắm."
Cho dù là ở trong thôn thì cô bé cũng giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương mà chạy loạn, vốn dĩ không cần phải lo lắng chứ đừng nói chi đến nơi an toàn như ở đây.
Cố Di Gia nói: "Vậy thì không ổn lắm nhỉ? Ngày đầu tiên Bảo Hoa đến trường... Nếu không thì, em đi đón bọn nó nhé."
"Em đi được không?" Trần Ngải Phương lo lắng hỏi: "Có mệt không?"
Cô ấy vẫn còn nhớ sáng sớm hôm nay đưa cô bé đến trường, khi về nhà cô mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển khiến cô ấy lo lắng thật sự.
Cố Di Gia cảm thấy không sao cả: "Nếu em mệt thì sẽ nghỉ ngơi ven đường rồi đi tiếp." Dù sao họ cũng không gấp, đi chậm một chút cũng được.
Trần Ngải Phương thấy cô khăng khăng như vậy thì cũng suy nghĩ chứ không từ chối.
Sau khi Cố Di Gia quyết định thì tâm trạng trở nên thoải mái hơn nhiều, cô cười hỏi: "Chị dâu, chị cảm thấy bên Hội Liên hiệp phụ nữ thế nào?"
Hôm nay Trần Ngải Phương đến Hội Liên hiệp phụ nữ để chuẩn bị nhận việc.
Tuy rằng cô ấy quyết định đến làm việc ở Hội Liên hiệp phụ nữ nhưng ở bên đó lại chưa thông báo cho cô ấy phải đi làm. Họ nói cô ấy vừa đến khu nhà tập thể nên cho cô ấy thời gian để giải quyết việc trong nhà, có thể chờ đến khi tụi nhỏ nhập học xong thì có thể đi làm, rất là có tình người.
Trần Ngải Phương cười nói: "Tốt lắm, mọi người ở Hội Liên hiệp phụ nữ rất tốt, làm việc chung với nhau được lắm."
Cố Di Gia thấy cô ấy nói một cách hời hợt, tuy cô không biết những người làm việc ở Hội Liên hiệp phụ nữ có đáng tin hay không, nhưng cô biết rằng chị dâu của mình có thể đối phó được, vốn dĩ những chuyện đó không lọt vào mắt cô ấy.
Không hổ là người tài trong xã, ở đâu cũng thích nghi được.