Chương 204: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 2
Chương 204: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 2
Chương 204: Đoàn Trưởng Phong Là Đối Tượng Của Dì Gia Gia Sao? 2
Cố Di Gia đợi gần đến giờ thì cầm lấy mũ che nắng đội lên đầu rồi đi đón cháu gái tan học.
Cuối cùng Trần Ngải Phương vẫn cảm thấy lo lắng mà tiễn cô đi, còn dặn dò: "Nếu em thấy không khỏe thì nhất định phải dừng chân nghỉ ngơi đấy nhé, hoặc là tìm người xin giúp đỡ, có biết chưa?"
Bây giờ cô ấy cảm thấy rối rắm lắm, vừa lo lắng cho sức khỏe của em chồng nên không muốn cô ra ngoài nhưng lại vừa sợ mình quan tâm thái quá, cái gì mình cũng quyết định thay cô, trói buộc cô thì thế lại không hay.
Trần Ngải Phương chỉ có thể an ủi bản thân, ở đây là quân đội, đâu đâu cũng có người, hơn nữa tất cả mọi người đều rất nhiệt tình nên nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn có thể đưa cô đến trạm xá kịp thời.
Cố Di Gia nói với Trần Ngải Phương: "Chị dâu yên tâm, em quý trọng sức khỏe của mình lắm, không hề cậy mạnh đâu." Cô thấy cô ấy vẫn lo lắng thì bỗng cười lên: "Chị dâu à, chị giống mẹ em quá à, cứ lo tới lo lui. Rõ ràng chị còn không lo lắng cho Bảo Hoa."
Kiếp trước mẹ của cô cũng như vậy, lo lắng ngược xuôi.
Cô nói khiến cho Trần Ngải Phương không thốt được gì.
Con gái của cô ấy là nhóc ranh, có gì đâu mà lo lắng?
Trái lại thì em chồng vừa mới khỏi bệnh nặng, trông rất yếu đuối nên bảo sao cô ấy không lo cho được.
Cuối cùng Trần Ngải Phương an ủi Cố Di Gia một chút, quở mắng nói: "Chị nuôi em từ bé đến lớn đấy, với chị thì em không khác gì so với con gái của chị đâu?"
Sau khi Cố Di Gia tạm biệt chị dâu thì rời khỏi nhà. Tháng chín ở miền bắc đã vào thu, thế nhưng cái nắng gắt cuối thu vẫn oi bức như cũ, cho dù đã gần chạng vạng nhưng ánh mặt trời vẫn nóng rực.
Cố Di Gia đón nắng mà đi, tùy ý để nắng rọi trên người mình.
Trên đường đi Cố Di Gia gặp rất nhiều người nhưng cô lại không biết ai cả, người ta không chào cô nên cô cũng không chủ động mà lặng lẽ đi đường mình.
Sau khi đi xa thì dường như cô nghe thấy ở phía sau có người đang nói gì đó.
Cố Di Gia đi rất chậm, sau khi ra khỏi khu nhà tập thể thì vắng người đi đường hơn. Thế nhưng ở xa còn có chiến sĩ canh gác tuần tra nên thật ra cô không thấy lo lắng lắm, cô vừa đi vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh.
Nơi đóng quân của bộ đội là ở chân núi, thế núi ở sau lưng trông không cao nhưng cũng không thấp. Nghe bảo trong núi có rất nhiều động vật hoang dã, thậm chí còn có những loài động vật hung dữ như sói. Chị dâu Diệp đã nói với họ như vậy.
Chị dâu Diệp nói, bình thường nếu không có chuyện gì tốt nhất đừng lên núi. Đương nhiên cho dù có vào núi thì vẫn có chiến sĩ tuần tra hoặc canh gác ở những khu vực nguy hiểm, thường thì người khác sẽ không có cách nào đi qua đó nên cũng không cần lo lắng nhỡ đi vào khu vực nguy hiểm.
Chị dâu Diệp còn nói khi nghỉ ngơi sẽ có rất nhiều những tốp bộ đội đi chung với nhau đến lưng núi bên kia hái măng, nấm, hoa quả, rau dại vân vân. Thật ra cũng khá là thú vị.
Cố Di Gia bất giác dừng lại, ngắm nhìn ngọn núi phía xa.
Từ góc này thì dĩ nhiên chẳng nhìn thấy gì cả, thế nhưng cơn gió phất phơ thổi từ trên núi đến như mang theo sự thanh thản dễ chịu, dường như khiến người ta quên đi cơ thể nặng nề yếu đuối vậy.
"Đồng chí Cố?"
Giọng nói trầm vang lên khiến cho Cố Di Gia bất ngờ mà vô thức quay đầu lại, cô thấy ở đó có một người áo quần xanh lục đứng đó không xa.
Người đàn ông trong bộ quân trang với khí thế bức người, khí khái anh hùng phấn chấn.
Cô vô thức ôm ngực, mấp máy môi nhưng chẳng nói gì.
Phong Lẫm bước đến rồi dừng lại cách cô vài bước xa, hỏi nhỏ: "Tôi dọa cô sợ sao?"
"Không có." Sau khi Cố Di Gia trở lại bình thường thì nhẹ nhàng nói: "Sao đoàn trưởng Phong lại ở đây?"
Phong Lẫm nói: "Tôi vừa mới trở về." Anh lặng lẽ nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?" Sức khỏe của cô không tốt, một mình ra ngoài khiến anh luôn cảm thấy hơi lo lắng.
Cố Di Gia cảm thấy mất tự nhiên khi anh nhìn mình như vậy, cô cảm thấy hẳn là sẽ không có ai cảm thấy tự nhiên khi bị đoàn trường Phong nhìn như vậy cả.
Cô chỉnh lại chiếc mũ che nắng để tránh ánh mắt của anh, nói bằng giọng điệu mà cô cho là bình thường nhưng thật ra lại hơi khe khẽ nói: "Tôi đi đón Bảo Hoa và Bảo Sơn tan học."
Phong Lẫm nghe xong thì bước đôi chân thẳng tắp đến bên cạnh cô: "Đi thôi."
Đi? Đi đâu?
Cố Di Gia ngẩn ngơ, vô thức nhìn anh, cô không hiểu anh nói như thế là có ý gì.
Phong Lẫm nói: "Tôi đưa cô đi."
"Không, không cần đâu." Cố Di Gia hơi lắp bắp: "Đường đi cũng không xa, tôi có thể đi một mình được, không cần phiền anh đâu."
Phong Lẫm: "Không phiền!"
"Nhưng mà..."
"Đi thôi!" Phong Lẫm đi trước hai bước rồi nghiêng đầu nhìn cô, ý bảo là cô đến đây. Cố Di Gia nhận ra mình không từ chối được thì đành bước đến, lặng lẽ đi bên cạnh anh.