Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 4

Chương 238: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 4 Chương 238: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 4 Chương 238: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 4
Cậu ấy cười nói: "Không ngờ lại được gặp cô ở chỗ này, đồng chí, cô sống ở gần đây sao?"

Hiến khi gặp lại một người mà người này nhìn qua cũng khá đàng hoàng, không có ác ý, Cố Di Gia vẫn sẵn lòng trò chuyện cùng cậu ấy. Cô cười gật đầu: "Tôi sống ở khu nhà tập thể bên kia."

Hứa Chí Hoa à một tiếng, do dự hỏi: "Cô là vợ của quân nhân à?" Trong lòng cậu ấy có chút đau lòng, hóa ra một cô gái xinh đẹp như này vậy mà đã đã kết hôn rồi. .

"Không phải, anh tôi là quân nhân."

Hứa Chí Hoa nghe vậy, nhanh chóng phản ứng lại, anh trai của cô là quân nhân, cô không phải vợ của quân nhân, chắc là đi theo anh trai đến sống trong quân đội. Cậu ấy nhanh chóng "hồi sinh máu" và cười ngốc nghếch. Chỉ là ngay khi đối diện với đôi mắt trong veo của Cố Di Gia, đột nhiên cậu ấy thấy hơi khó xử, cảm thấy chắc hẳn lúc này trông bản thân rất là ngu ngốc.

Nhưng điều này không phải chuyện rất bình thường sao?

Bất kể là ai thì cũng không thể giữ bình tĩnh trước người mình thích được, phải không?

Mặc dù chỉ mới có duyên gặp nhau trên tàu hỏa, nhưng vào lúc đó, Hứa Chí Hoa vẫn cảm thấy mình đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cậu ấy thích cô gái xinh đẹp này.

Hứa Chí Hoa khiến bản thân bình tĩnh lại rồi hỏi: "Sao cô lại tới bệnh viện? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu sao?"

Cậu ấy nhìn gương mặt cô với vẻ lo lắng, trên chuyến tàu hỏa ngày hôm đó cậu ấy đã nhận thấy sắc mặt của cô rất nhợt nhạt, gương mặt ốm yếu xanh xao, khi đó cậu ấy không chắc sức khỏe cô không tốt hay đang bị bệnh.

Bây giờ xem ra dường như sức khỏe của cô thực sự không tốt lắm... Hứa Chí Hoa không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ một lòng lo lắng cho sức khỏe không tốt của cô.

Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi đến gặp bác sĩ lấy thuốc."

Nghe vậy, Hứa Chí Hoa cũng không hỏi thêm nữa, giữa bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa thân thiết đến mức có thể hỏi sâu hơn được. Cậu ấy vẫn biết nên có chừng mực.

"Sao anh lại ở chỗ này? Anh đến khám bệnh sao?" Cố Di Gia hỏi: "Anh cũng sống ở đây à?"

Hứa Chí Hoa đáp: "Thật ra tôi làm việc trong đoàn văn công..."

Đoàn văn công? Cố Di Gia kinh ngạc nhìn cậu ấy, với tướng mạo này, vóc người này, khí chất này, có vẻ rất phù hợp với đoàn văn công, không ngờ cậu ấy lại là một nghệ sĩ quân đội.

Khi Hứa Chí Hoa giải thích, Cố Di Gia mới nhận ra, hóa ra cậu ấy không phải một nghệ sĩ quân đội mà là một cán bộ được cấp trên cử đến, phụ trách tổ chức lớp văn hóa cho các đồng chí nữ của đoàn văn công.

Tuổi còn rất trẻ đã trở thành cán bộ, xem ra gia cảnh nhà cậu ấy cũng không hề đơn giản.

Nghĩ đến việc bản thân muốn phát triển kinh doanh may mặc của đoàn văn công, Cố Di Gia trao đổi tên với cậu ấy, tiện thể trò chuyện về đoàn văn công. Tình cờ Hứa Chí Hoa cũng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, nhân cơ hội tán gẫu với cô.

Đến khi một chiếc xe Jeep tiến vào bệnh viện và dừng lại ở ven đường.

Cửa sổ xe Jeep hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của một người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, một đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu người khác.

Không chỉ Cố Di Gia vô thức ngồi thẳng dậy, mà ngay cả Hứa Chí Hoa cũng run cầm cập.

Cố Di Gia không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô đứng dậy có chút lo lắng, rồi chào hỏi anh: "Đoàn trưởng Phong."

Hứa Chí Hoa hơi kinh ngạc, hóa ra người đàn ông trông rất trẻ tuổi này lại là đoàn trưởng sao? Cậu ấy vừa tới đoàn văn công ở đây không lâu, còn chưa quen các sĩ quan trong quân đội.

Phong Lẫm xuống xe, chân dài bước tới.

Khi anh đứng ở trước mặt, Hứa Chí Hoa phát hiện vị đoàn trưởng này vô cùng cao, khí thế mạnh mẽ, bản thân đứng trước mặt anh, bị anh nhìn xuống đánh giá từ trên cao, lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Phong Lẫm liếc Hứa Chí Hoa một cái nhưng ánh mắt không dừng lại ở người cậu ấy, mà nhìn cô gái dưới gốc cây ngân hạnh.

Cô đứng ở nơi đó, ánh nắng len qua ngọn cây mà chiếu xuống người cô, khiến cô gái mặc áo sơ mi trắng trông xinh đẹp đến mức không giống như người phàm. Nhưng mà vừa rồi cô lại cười rất đẹp, mỉm cười với một người đàn ông.

Phong Lẫm nhớ đến cảnh tượng kia, cằm hơi siết chặt.

Biểu cảm trên mặt anh không thay đổi, anh mở miệng hỏi: "Đồng chí Cố, đây là bạn của cô à?"

Cố Di Gia chớp chớp mắt, cô nhanh chóng liếc nhìn anh thì thấy anh đang nhìn sang, đôi mắt đó dường như khóa chặt lấy cô, ngón tay cô bất giác hơi cuộn lại.
Bình Luận (0)
Comment