Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239: Đáng Sợ 1

Chương 239: Đáng Sợ 1 Chương 239: Đáng Sợ 1 Chương 239: Đáng Sợ 1
Cố Di Gia cảm thấy phản ứng của mình lúc này nhất định rất là tệ.

Đầu óc trống rỗng, cô đã không kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa, vô thức nói: "Là một người bạn tôi quen ở trên tàu."

Vốn dĩ Hứa Chí Hoa có chút lo lắng vì khí thế của đoàn trưởng Phong quá mức mạnh mẽ, nghe thấy cô nói vậy, trên mặt cậu ấy lập tức tràn đầy vui mừng.

Đồng chí Cố nói bọn họ là bạn bè đấy.

Nghe nói rằng sự phát triển của tình cảm cách mạng giữa nam nữ đều bắt đầu từ tình bạn, có lẽ cậu ấy sẽ sớm có thể...

Nhưng mà cậu ấy chưa kịp suy nghĩ thì bỗng cảm thấy được một ánh mắt sắc bén quét tới.

Hứa Chí Hoa: "..."

Hứa Chí Hoa thấy Phong Lẫm tùy ý lườm mình một cái thì tức sợ hãi.

Chưa cần nói về khí thế của vị đoàn trưởng Phong này, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cậu ấy có cảm giác như thể bị anh nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng, khiến cậu ấy có chút xấu hổ. Càng không cần phải nói, dáng dấp của anh thực sự quá cao, cơ thể đó được huấn luyện ra làm một quân nhân, có thể đem đến cho quần chúng nhân dân cảm giác cực kỳ an toàn, nhưng nếu đối phó với tình địch thì...

May mắn thay, Cố Di Gia đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: "Đoàn trưởng Phong, sao anh lại tới đây?"

"Tôi đến thăm một đàn anh." Phong Lẫm lạnh nhạt nói.

Cố Di Gia ồ một tiếng, bất chợt hơi xấu hổ, cô còn tưởng rằng anh đặc biệt đến đây vì cô...

Quả nhiên là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Vì để làm giảm bớt cảm giác ngượng ngùng này, cô có chút cứng nhắc chuyển ánh mắt nhìn Hứa Chí Hoa, nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết đồng chí Hứa đến bệnh viện có chuyện gì, có làm chậm trễ chuyện của anh không?"

Hứa Chí Hoa cũng chỉ mong được nói chuyện với cô nhiều hơn, cậu ấy chống lại áp lực lớn không thể hiểu được kia, cười nói: "Không sao đâu, hôm nay tôi đến thăm một người bạn bị bệnh."

Cố Di Gia chớp chớp mắt, một người đến thăm đàn anh, một người đến thăm bạn bị bệnh...

Thật đúng là có duyên mà.

May mắn là lúc này, Trần Ngải Phương cuối cùng cũng đi đến.

Khi thấy ba người đứng ở đó với bầu không khí không thể diễn tả được, cô ấy không khỏi sững sờ, nghi ngờ nhìn bọn họ rồi lập tức nhận ra Hứa Chí Hoa.

"Ơ! Cậu không phải là đồng chí trên tàu sao?"

Là một người có trình độ xã giao đỉnh cao, Trần Ngải Phương không chỉ có khả năng giao tiếp tuyệt vời mà trí nhớ cũng rất tốt, người từng gặp qua một lần, chỉ cần thời gian cách không lâu, cô ấy đều có thể nhận ra.

Hứa Chí Hoa cũng nhận ra Trần Ngải Phương, biết cô ấy là chị dâu của đồng chí Cố, cậu ấy không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, ngại ngùng nói: "Đúng vậy, tôi làm việc ở bên đoàn văn công..."

Chưa cần người khác hỏi, cậu ấy đã tự giới thiệu bản thân làm công việc gì để cố gắng tạo ấn tượng tốt với đối phương.

Ngày nay, một công việc tốt cũng là điểm cộng cho đàn ông.

Chỉ cần tinh ý đều có thể nhìn ra chàng trai này đang có chủ ý gì.

Trần Ngải Phương thầm nghĩ, tình huống này là thế nào? Sao hai người thích cô em chồng lại cùng ở đây? Chẳng trách bầu không khí lại kỳ lạ như vậy.

Quay sang nhìn đoàn trưởng Phong, gương mặt vô cảm, hơi thở toàn thân lạnh căm căm, nhìn không dễ chọc. Còn Hứa Chí Hoa với ngoại hình đẹp trai, ở trước mặt đoàn trưởng Phong, cậu ấy giống như con cừu nhỏ, dường như không đáng chú ý.

Trần Ngải Phương cười hiền hòa nói: "Không ngờ đồng chí Hứa lại làm ở đoàn văn công, thật sự là có duyên đấy." Sau đó cô ấy chào hỏi Phong Lẫm: "Đoàn trưởng Phong cũng ở đây à."

Phong Lẫm khẽ gật đầu với cô ấy, gọi một tiếng chị dâu.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Trần Ngải Phương không ở lại lâu mà nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, chúng ta về nhà thôi."

Cố Di Gia chỉ ước được rời đi thật nhanh, nghe vậy thì gật gật đầu.

Cô nói với hai người đàn ông kia: "Đoàn trưởng Phong, đồng chí Hứa, chúng tôi đi trước đây."

Hứa Chí Hoa cướp lời: "Được rồi, đồng chí Cố, nếu cô có việc gì thì có thể đến đoàn văn công tìm tôi." Vừa rồi đồng chí Cố chủ động trò chuyện với cậu ấy về những nữ quân nhân ở đoàn văn công, cậu ấy đoán có lẽ là cô có việc.

Sự nhạy bén này của cậu ấy khiến Cố Di Gia hơi kinh ngạc, sau đó cười gật đầu.

Ngay cả Trần Ngải Phương cũng không khỏi liếc nhìn cậu ấy một cái, cảm thấy đồng chí nam này khá giỏi nắm bắt mọi chuyện, nếu như không có đoàn trưởng Phong để so sánh thì thực sự cậu ấy cũng là một đối tượng vô cùng tốt.
Bình Luận (0)
Comment