Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 4

Chương 246: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 4 Chương 246: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 4 Chương 246: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 4
Đợi đến giờ ăn cơm tối, Bảo Hoa cuối cùng đã trở về.

Cô bé trông bẩn thỉu, không biết đã lăn qua vũng bùn nào, Trần Ngải Phương tức giận nhéo lỗ tai cô bé, kéo cô bé đi tắm.

Bảo Hoa kêu lên oái oái: "Cha ơi, anh ơi, cô út ơi, mau tới cứu con đi, mẹ muốn vặn đứt cái lỗ tai nhỏ của con ra! Mẹ không thương con..."

Âm thanh gào thét này to đến nỗi ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng có thể nghe được, bọn họ nhao nhao thò đầu ra xem.

Cố Minh Thành không ngờ giọng con gái mình lại lớn như vậy, anh ấy hiếm khi cảm thấy ngại ngùng, vội vàng đóng cửa nhà lại.

Chờ Bảo Hoa tắm rửa xong, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối xong, trời tối dần, người trong khu nhà tập thể đều ra ngoài, đến khán đài lớn bên kia xem biểu diễn.

Cả nhà Cố Minh Thành và cả nhà đoàn trưởng Chu tập hợp trước cửa khu nhà tập thể.

Sau khi hai nhà tụ hợp lại thì cùng nhau đi về phía khán đài lớn vô cùng náo nhiệt.

Khi đi vào khán đài lớn, có rất nhiều người đã tụ tập ở đây.

Khán đài lớn ở ngoài trời, vô cùng rộng rãi, có thể chứa được rất nhiều người, phía trước có một đài cao, thường là nơi các lãnh đạo phát biểu, bây giờ dùng để cho đoàn văn công biểu diễn.

Trước đài cao bày rất nhiều ghế để mọi người ngồi xem biểu diễn.

Người tới sớm đã sớm ngồi ở ghế trước, những người khác thì nhìn chỗ nào có chỗ trống thì ngồi chỗ đó, nếu tới chậm sẽ không có chỗ, chỉ có thể đứng hoặc là mang ghế từ nhà đến.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, người lớn ngồi nói chuyện phiếm, trẻ con thì chạy tới chạy lui xung quanh, vô cùng náo nhiệt.

Cố Di Gia vốn rất chờ mong buổi biểu diễn, nhưng nghe tiếng trẻ con xung quanh thét chói tai, làm cho màng nhĩ của cô đau nhức, còn hơi đau đầu, cô cau mày khó chịu.

Trần Ngải Phương cẩn thận, thấy cô khó chịu thì lập tức nói: "Bây giờ hơi ồn ào, đợi lát nữa khi bắt đầu diễn sẽ yên tĩnh lại, hay là em đi dạo xung quanh trước, lát nữa rồi quay lại đây?"

Ở đây là quân đội cho nên cô ấy không lo lắng có nguy hiểm, cô ấy muốn em chồng đi kết bạn.

Cố Di Gia nhìn thoáng qua tình hình hỗn loạn xung quanh, thở dài: "Vâng, vậy em đi dạo một lát rồi quay lại."

Thấy cô đứng dậy, Cố Minh Thành đang nói chuyện với người bên cạnh quay đầu lại, hỏi cô muốn đi đâu.

Nghe nói ồn ào khiến cô đau đầu, thấy cô muốn đi dạo ở gần đó, anh ấy đã nói: "Ở phía Tây Bắc khá yên tĩnh, có một cái đình để nghỉ ngơi, em qua bên đó nghỉ ngơi một lát, đừng chạy xa nhé."

Mặc dù trong quân đội rất an toàn, nhưng sợ em gái lạc đường, đi đến nơi nguy hiểm, nhỡ cô bị hoảng sợ thì sao?

Cố Di Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Rời khỏi khán đài lớn được một đoạn, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Cố Di Gia thở phào nhẹ nhõm rồi ấn ấn trán.

Trước kia loại ồn ào này đối với cô mà nói đều là chuyện nhỏ, chính cô cũng là người thích cuồng nhiệt, càng làm tình hình trở nên ồn ào hơn.

Nhưng mà hiện tại cơ thể này còn yếu đuối hơn Lâm muội muội, cô không thể chịu nổi kích thích và ồn ào, âm thanh quá lớn sẽ khiến cô bị đau đầu.

Cố Di Gia thở dài, cảm giác cuộc sống tùy ý ở đời trước hình như đã cách cô càng ngày càng xa.

Rõ ràng bản chất của cô là tính tình thích ồn ào, bây giờ lại bị ép thành người yên tĩnh, cả người cũng trở nên dịu dàng. Thật ra bản tính của cô không hề dịu dàng, có đôi khi còn rất thô bạo.

Nhưng chút thô bạo đó bây giờ không hợp với cô, người không thể quá nóng nảy, không tốt cho cơ thể.

Cố Di Gia vừa đi vừa cảm khái, rất nhanh đã nhìn thấy mái đình theo như lời anh trai nói.

Thật ra chính là một cái lều che mưa, phía trên còn được lớp rơm rạ, thô kệch nhưng cũng rất có ý thơ, rất phù hợp với màu sắc của thời đại này.

Trong lều còn có ghế dài cho người nghỉ ngơi.

Sắc trời còn chưa tối hẳn, hoàng hôn bao phủ bốn phía.

Nhưng mà hôm nay là Tết Trung thu, cho nên rất nhiều nơi đều đặc biệt mở đèn, ánh đèn màu cam rơi xuống, trái lại có thể nhìn thấy rất rõ.

Cố Di Gia đang muốn vào đình thì một giọng nói vui mừng truyền đến.

"Đồng chí Cố?"

Cô quay đầu, thấy Hứa Chí Hoa đứng cách đó không xa, cô không khỏi bất ngờ, sau đó cười nói: "Đồng chí Hứa, thật trùng hợp."
Bình Luận (0)
Comment