Chương 247: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 5
Chương 247: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 5
Chương 247: Đoàn Trưởng Phong Tỏ Tình 5
Hứa Chí Hoa vô cùng vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch: "Không ngờ lại gặp được đồng chí Cố ở đây, xem ra chúng ta thật sự có duyên."
Còn gì có thể làm cho người ta vui hơn loại duyên phận này?
Hứa Chí Hoa càng cảm thấy, cậu ấy và đồng chí Cố là có duyên, có lẽ ông trời đang muốn se duyên cho bọn họ.
Vừa nghĩ như vậy, cậu ấy ngượng ngùng, trong lòng càng thêm hưng phấn.
"Đồng chí Cố, cô đến xem biểu diễn sao? Sao không đi qua đó?" Hứa Chí Hoa dò hỏi.
Cố Di Gia dừng một chút, thản nhiên nói: "Bên đó ồn ào quá, làm cho tôi đau đầu, tôi qua bên này ngồi một lát, đợi lát nữa lúc bắt đầu diễn sẽ qua đó."
Hứa Chí Hoa không nghĩ nhiều, phụ họa nói: "Đúng vậy, xa như vậy mà tôi cũng có thể nghe được tiếng ồn ào ở bên kia."
Thấy Cố Di Gia vào đình, cậu ấy suy nghĩ, mặt dày theo vào.
Hứa Chí Hoa cảm thấy mình có duyên với đồng chí Cố, vậy nên phải nắm chắc cơ hội. Đồng chí nữ xinh đẹp như đồng chí Cố, nhất định có rất nhiều đồng chí nam theo đuổi, nếu mình bỏ lỡ cô, không biết ngồi đâu mà khóc nữa.
Lúc trước ở bệnh viện khi nhìn thấy đoàn trưởng Phong, cậu ấy còn lo lắng đoàn trưởng Phong là người theo đuổi đồng chí Cố, sau khi trở về còn đặc biệt đi hỏi thăm, phát hiện đoàn trưởng Phong và anh trai của đồng chí Cố là đồng đội, mặc dù đoàn trưởng Phong độc thân nhưng nghe nói anh chưa có ý với đồng chí nữ nào cả.
Không ít người cho rằng, đoàn trưởng Phong muốn cống hiến mình cho quốc gia và quân đội, chắc chắn sẽ không kết hôn.
Hứa Chí Hoa nghe vậy cũng yên tâm hơn.
Sau khi Cố Di Gia ngồi xuống, thấy cậu ấy không đi, cô không khỏi nói: "Đồng chí Hứa, nếu anh có việc thì đi làm đi."
Mặt Hứa Chí Hoa đỏ bừng.
Đương nhiên cậu ấy có thể nghe ra đối phương đang từ chối khéo nhưng cậu ấy có suy nghĩ khác, làm sao có thể rời đi vào lúc này.
"Thật ra tôi cũng không có việc gì..." Hứa Chí Hoa ho nhẹ một tiếng, cố lấy dũng khí hỏi: "Đồng chí Cố, cô, cô cảm thấy tôi thế nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, cậu ấy đã mặt đỏ tai hồng, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy can đảm hỏi một đồng chí nữ như vậy, thật ra cậu ấy cũng rất căng thẳng.
Cố Di Gia: "..."
Cố Di Gia không ngờ chàng trai trẻ tuổi này đến đây lại là để hỏi câu hỏi này, suýt chút nữa cô đã bị cậu ấy làm cho bối rối.
Mặc dù mối quan hệ giữa nam và nữ ở thời đại này rất nghiêm khắc, nhưng cũng xem trọng tình yêu tự do, cổ vũ thanh niên đến với tình yêu tự do.
Cô đang định mở miệng khéo léo từ chối thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Hai người làm gì ở đây vậy?"
Cố Di Gia và Hứa Chí Hoa đồng thời nhìn sang, thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Anh đứng ở chỗ khuất sáng, không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng mà anh chỉ cần đứng ở nơi đó đã vô cùng khí thế, không ai có thể bỏ qua anh.
Hứa Chí Hoa vừa tập trung lấy can đảm thì lập tức dừng lại.
Có vẻ như hôm nay không phải lúc thích hợp.
Cố Di Gia nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó trong lòng dâng lên một tia vui mừng thầm kín.
Cô cắn môi, giả vờ bình tĩnh nói với Hứa Chí Hoa: "Đồng chí Hứa, anh có việc thì đi trước đi, tôi tìm đoàn trưởng Phong có chút việc."
Hứa Chí Hoa nghe xong, lập tức hiểu ra cô đang giả vờ để từ chối mình, vẻ mặt thất vọng.
Cậu ấy muốn nói lại thôi, thật ra trong lòng cũng không muốn buông tha, thanh niên trẻ trong lòng tràn ngập sự chân thành, vì người mình thích mà có thể liều lĩnh, cảm thấy mình nên lấy hết dũng khí, theo đuổi đồng chí nữ mà mình thích.
Nhưng mà...
Mắt thấy đoàn trưởng Phong đi tới, cuối cùng Hứa Chí Hoa vẫn sợ hãi, miễn cưỡng nói: "Đồng chí Cố, vậy tôi đi trước."
Cố Di Gia duy trì nụ cười.
Chờ sau khi cậu ấy rời đi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, giả vờ thoải mái nói với người đàn ông đứng cách đó không xa: "Đoàn trưởng Phong, vừa rồi cảm ơn anh, nếu không tôi cũng không biết từ chối anh ấy như thế nào."
Phong Lẫm không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Cố Di Gia bị anh nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, cảm thấy giống như thủ đoạn nhỏ của mình đã bị anh nhìn thấu, có phải anh nhìn ra sự thăm dò của cô hay không?
Một lúc lâu sau, Phong Lẫm hỏi: "Cô không thích cậu ấy sao?"
"Không thích." Cố Di Gia thành thật nói, vẻ mặt thản nhiên.
Phong Lẫm lại im lặng, hỏi: "Nếu cô không thích cậu ấy... Cô thấy tôi thế nào?"
Giọng nói của anh hơi khàn, lộ ra sự căng thẳng không dễ nhận ra.