Chương 269: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 2
Chương 269: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 2
Chương 269: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 2
Cố Di Gia nghe xong thì cuối cùng mới nhớ ra, bây giờ lợn rừng còn không phải là động vật bảo vệ cấp quốc gia, rất nhiều chỗ đều xuất hiện hiện tượng lợn rừng tấn công người, phá hoại hoa màu. Cho nên ở thời đại này, nếu gặp được lợn rừng thì mọi người đa số đều sẽ giết chết nó lấy thịt ăn.
Nửa tiếng sau, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng trở về.
Cố Minh Thành nghiêm mặt nói: "Trên núi rất nguy hiểm, hay có dã thú chạy ra, mấy đứa không có việc gì thì đừng vào núi. Đặc biệt là Bảo Sơn, con nghe chưa?"
Mấy bé trai thường to gan, không sợ trời không sợ đất, anh ấy sợ ngày nào đó Bảo Sơn sẽ đi vào núi với mấy đứa bé trai quậy phá ở khu nhà tập thể.
Bảo Sơn bình tĩnh gật đầu: "Con biết rồi cha, nếu con vào núi con sẽ đi cùng với cha."
Cậu bé thích được cha dẫn đi săn thú trong núi, nhưng mà cậu bé cũng hiểu được mình còn nhỏ tuổi nên có nhiều chuyện không được làm, tránh cho người nhà lo lắng.
Cố Minh Thành thấy thế, thực ra anh ấy rất yên tâm về đứa con trai này nhưng lại hơi lo lắng về con gái vì cô bé quá mức hoạt bát.
Chờ đến lúc Bảo Hoa về, Cố Minh Thành kéo con gái sang một bên rồi ân cần dạy bảo, dặn dò cô bé sau này không được đi lên núi chơi, đi chung với bạn bè cũng không được.
Bảo Hoa hỏi: "Đi với cha thì được chứ ạ?"
"Được!"
"Nếu đi cùng chú Phong thì sao ạ?"
"... Cũng được."
"Con biết rồi ạ."
Trong lòng Cố Minh Thành cảm thấy khó chịu: "Đi với cha thì không bàn đến, sao con còn nhắc đến chú Phong?" Lão Phong định cướp trái tim của cả em gái và con gái của anh ấy luôn à?
Bảo Hoa cười hì hì nói: "Bởi vì chú Phong trông rất lợi hại ạ!"
Cố Minh Thành thấy ngay cả Bảo Sơn đều gật đầu khi nghe được câu này thì cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc Phong Lẫm đã làm gì trước mặt hai đứa nhỏ làm bọn chúng cảm thấy anh rất tài giỏi? Rõ ràng cha của chúng nó mới là người giỏi nhất!
Lúc Cố Minh Thành định tiếp tục nói chuyện để bẻ lái suy nghĩ của hai đứa nhỏ thì Cố Di Gia đi tới hỏi: "Anh cả, người bị thương là nhà ai vậy ạ? Vết thương thế nào?"
Cố Minh Thành nói: "Là vợ của doanh trưởng Tiền trung đoàn bốn, bị thương khá nặng nên đã đưa đến bệnh viện rồi."
Ở trung đoàn bốn à, vậy thì cô không biết.
Mấy ngày nay, thật ra Cố Di Gia cũng đi theo anh trai và chị dâu quen biết khá nhiều người nhà của những sĩ quan thuộc trung đoàn ba, những trung đoàn khác thì không quen biết.
Lúc sau, Cố Di Gia còn nghe được từ anh trai về việc đối phương bị thương như thế nào.
Ai cũng không ngờ được, mọi người đang hoạt động bình thường ở khu vực an toàn mà quân đội cho phép thì đột nhiên xuất hiện một con lợn rừng lao thẳng đến người đứng gần nó nhất là chị dâu Tiền. Ngoài ra, nó còn làm cho vài người khác bị thương nhưng vết thương của mấy người đó không nghiêm trọng như chị dâu Tiền.
May mà lính tuần tra tới cũng khá nhanh nếu không hậu quả còn có thể nghiêm trọng hơn nữa.
Nghe xong lời này Bảo Hoa hơi sợ hãi, khuôn mặt Bảo Sơn cũng căng chặt, trong lòng cậu bé âm thầm thề tuyệt đối sẽ không vào trong núi.
Cố Minh Thành thấy đã dọa cho bọn họ sợ thì cười cười, anh ấy vỗ vỗ đầu của hai đứa trẻ nói: "Thật ra cứ qua một khoảng thời gian thì lại có một ít dã thú chạy ra từ núi, cho nên rất nguy hiểm, hai đứa chỉ cần không tới gần đó là được. Thôi nào, hai đứa đi rửa tay đi, chút nữa còn ăn cơm."
Ăn tối xong, Cố Di Gia quan sát sắc mặt của anh trai cô.
Cố Minh Thành cực kỳ nhạy bén, sao lại không cảm giác được ánh mắt của cô chứ, anh ấy thả ca tráng men trong tay xuống rồi nhìn đồng hồ nói: "Trong mười phút em đã nhìn anh hai mươi lần! Nói đi, có chuyện gì?"
Cố Di Gia cười ngọt ngào với anh ấy: "Anh cả, ngày mai đoàn trưởng Phong sẽ tới đây..."
Cố Minh Thành: "Đến thì gặp thôi."
"Anh ấy sẽ tới thăm với thân phận là em rể tương lai của anh..."
Da mặt của Cố Minh Thành cứng đờ lại, anh ấy cố gắng nhịn cảm xúc muốn đánh người xuống sau đó gật đầu với vẻ thoải mái: "Được, chúng ta sẽ chiêu đãi cậu ấy thật tốt, dù sao đây cũng là em rể tương lai của nhà chúng ta mà."
Nghe được lời nói của anh ấy, Cố Di Gia thấy vui vẻ trong lòng, cô nói: "Anh cả, cảm ơn anh!"
Vẻ mặt của Cố Minh Thành hơi rối rắm, nhưng thấy cô cười hạnh phúc như thế thì cảm giác tức giận vì "em gái bị tên đàn ông thối tha cướp mất" cũng dần dần tan đi.
Thôi bỏ đi, em gái đã lớn rồi, trước sau gì cũng phải kết hôn. Lão Phong là người anh ấy hiểu rõ, đúng là một đối tượng rất thích hợp, quan trọng hơn là em gái của anh ấy thích!