Chương 268: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 1
Chương 268: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 1
Chương 268: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 1
Trước bữa trưa, cuối cùng Cố Di Gia cũng về tới nhà.
Lúc vào cửa, cô phát hiện mọi người đã nấu xong bữa trưa, hai đứa nhỏ đang bày chén đũa, Trần Ngải Phương mang đồ ăn từ phòng bếp lên, Cố Minh Thành cũng bưng một thố cơm.
Thấy cô đã về, Bảo Hoa la lên: "Cô út, cuối cùng cô cũng về rồi, cô mà còn không về là sẽ phải ăn cơm canh nguội đó ạ."
Bảo Sơn cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, không biết hôm nay cô đi đâu mà về trễ như thế.
Trần Ngải Phương cười cười gọi cô vào phòng khách ăn cơm, chỉ có sắc mặt của Cố Minh Thành thay đổi liên tục, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào em gái mình.
Cố Di Gia đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm cùng cả nhà.
Đến lúc này Cố Minh Thành mới mở miệng: "Anh còn tưởng em sẽ ăn cơm ở nhà ăn rồi mới về chứ."
Sắc mặt của Cố Di Gia hơi cứng lại, cô biết anh mình lại bắt đầu giận dỗi nên nhẹ nhàng nói: "Sao có thể như thế? Ăn cơm ở nhà ăn không có hương vị như cơm anh và chị dâu nấu, em sẽ không ăn bên ngoài đâu."
Câu này lấy lòng được cả hai người, trái tim của Trần Ngải Phương được lấp đầy nhưng cô ấy lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Cô ấy chưa bao giờ biết cô em chồng thật sự biết cách dỗ người khác như thế, nhìn xem lão Cố được dỗ dành vui vẻ cỡ nào.
Cả nhà ăn cơm trưa xong, năng lượng của Bảo Hoa vẫn còn tràn đầy nên cô bé không chịu đi ngủ trưa mà chạy ra ngoài đi chơi với bạn bè.
Từ lúc đi học, cô bé chỉ cần một khoảng thời gian ngắn đã trở thành chị đại của tất cả những đứa nhỏ trong lớp.
Dù là đứa trẻ lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn Bảo Hoa thì cũng đều rất phục tùng cô bé.
Cho nên bạn bè của Bảo Hoa thật sự là quá nhiều, mỗi lần đến ngày nghỉ cuối tuần, nếu cô bé không đi ra ngoài chơi với bạn thì cũng sẽ có bạn bè đến nhà tìm cô bé.
Bảo Sơn cũng không ngủ trưa, cậu bé phải làm việc phụ cha mẹ.
Mỗi khi đến ngày nghỉ, Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cải tạo cho nó càng lúc càng phù hợp với mong muốn của bọn họ.
"Chờ tới mùa đông thì mọi người có thể tắm rửa bên trong, trong này ấm áp hơn nhiều, để anh mở một cái máng nước ở đây dẫn nước ra ngoài." Cố Minh Thành vừa bận rộn vừa nói.
Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, nhiệt độ bên ngoài vào buổi tối có thể đạt dưới không độ, khoảng âm ba mươi độ.
Đa số người dân ở đây đã có thói quen đi tắm rửa ở nhà tắm, chi phí của nhà tắm cũng không đắt còn có thể tiết kiệm khá nhiều tiền củi. Nhưng mà Cố Minh Thành biết người nhà mình không quen với việc này, mặc dù đã vào quân đội khá lâu nhưng cả nhà chưa từng đi nhà tắm lần nào.
May mà lúc trước anh nhờ Tiểu Vương chọn phòng đã nói rõ với cậu ta là nhất định phải chọn một vị trí có thể thuận tiện cho việc xây nhà tắm kết hợp nhà vệ sinh.
Cố Di Gia nhìn một lúc thì bị Trần Ngải Phương đuổi đi ngủ trưa.
"Em đi ngủ đi, chỗ này không cần em phụ gì đâu, cẩn thận kẻo buổi chiều lại không có tinh thần." Trần Ngải Phương nói xong thì phát hiện trên mặt cô hiện lên sự mỏi mệt.
Nghĩ lại cô ấy cũng hiểu rõ, cô đi ra ngoài chơi suốt buổi sáng mà.
Mặc dù có thể ngồi xuống nghỉ ngơi trên đường nhưng ở bên ngoài suốt buổi sáng cũng là cực hạn đối với cơ thể của cô.
Cố Di Gia cũng không để lộ cảm xúc gì, cô ngáp một cái rồi đi rửa mặt, sau đó về phòng ngủ trưa.
Buổi chiều, khi cô tỉnh lại thì phát hiện trong nhà không có ai, cả người mơ màng.
May mà Bảo Sơn rất nhanh đã về nhà rồi, nhìn thấy cô thì nói: "Cô út dậy rồi ạ?"
Cố Di Gia hỏi: "Sao mọi người đều đi ra ngoài hết vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Có người bị thương... Hôm nay là ngày nghỉ nên có nhiều người kết bạn cùng nhau đi lên núi tìm chút thổ sản vùng núi, không ngờ lại gặp phải một con lợn rừng, có người nhà bị thương nên cha và mẹ đi qua thăm..."
Cố Di Gia sửng sốt, cô hỏi: "Người đó bị thương ra sao? Là người nhà ai vậy con?"
"Con không biết." Bảo Sơn vừa rửa tay vừa nói: "Mẹ không cho con xem, bảo con về nhà trước, con cũng không hỏi đó là ai."
Đây cũng là chuyện bình thường, Trần Ngải Phương sợ nếu người ta bị thương nặng thì sẽ làm cho đứa nhỏ bị dọa nên không cho bọn chúng đi vào xem.
"Vậy con lợn rừng kia đâu rồi?" Cố Di Gia lại hỏi: "Mọi người tính xử lý như thế nào?"
Bảo Sơn trả lời: "Cha nói sẽ bán cho nhà ăn lấy tiền đưa cho gia đình người bị thương xem như tiền thuốc men ạ."