Chương 267: Ngọt Ngào 4
Chương 267: Ngọt Ngào 4
Chương 267: Ngọt Ngào 4
Phong Lẫm nắm tay cô và kéo cô quay lại, anh siết chặt tay cô rồi nói: "Em đừng đi, ở lại với anh thêm lát nữa nhé."
Mặt Cố Di Gia nóng bừng, cô đáp lời.
Hai người ngây ngốc đứng nhìn nhau hồi lâu, Phong Lẫm nói: "Chúng ta sang bên đó đi dạo một chút, bên đó không có ai cả."
Cố Di Gia nghe thế thì ngoan ngoãn để anh nắm tay, cô bật cười khi cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh trên đôi tay ấy.
Phong Lẫm nắm tay cô, hai người đi trên con đường nhỏ đầy cây ngân hạnh.
Trong tiết trời thu yên bình, dường như trên thế giới chỉ có bọn họ, tất cả những âm thanh ồn ào đều xa rất xa.
Một lúc lâu sau, Cố Di Gia mới chủ động hỏi: "Cái đó, báo cáo yêu đương ấy..."
"Ngày mai anh sẽ mang qua cho em, em không cần đến đây đâu." Phong Lẫm nói với cô: "Lần này chắc hẳn lão Cố không làm gì nữa đâu."
Cố Di Gia mỉm cười.
Hai người đi dạo một vòng trên con đường đầy cây ngân hạnh, cuối cùng Phong Lẫm lo rằng cô sẽ mệt mỏi nên anh chủ động đưa cô về.
"Thật ra vẫn còn sớm..." Cố Di Gia vừa mở lời thì chợt im bặt.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn trưa.
Đôi mắt Phong Lẫm như đang cười, lòng anh mềm nhũn.
Cô người yêu bé nhỏ của anh không nỡ rời xa anh.
Anh phấn khích khi nghĩ về chuyện đó, anh không nhịn được đưa tay sờ mặt cô, khi cô nhìn lại thì anh vội buông ra trong bối rối.
Cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay khiến tim anh đập mạnh.
Tất cả các cô gái đều vừa mềm, vừa thơm, vừa đáng yêu như thế ư?
Đoàn trưởng Phong suy nghĩ một hồi nhưng anh phát hiện ra rằng anh không biết gì cả, vì trước đây anh chưa từng để ý đến đồng chí nữ khác như thế nào, trong mắt anh trên thế giới này loài người được chia thành ba kiểu.
Một là người thân, hàng là đồng đội, ba là những người không liên quan.
Cho đến khi Cố Di Gia xuất hiện, một kiểu người khác đã được thêm vào: cô gái anh thích.
Phong Lẫm nắm tay cô cho đến khi rời khỏi hàng cây ngân hạnh, cuối cùng anh cũng buông tay cô ra.
Cố Di Gia co tay lại, lòng cô chợt hiện lên cảm giác không nỡ.
Cô không che giấu dáng vẻ ấy, đoàn trưởng Phong quan sát từng li từng tí nên có thể thấy được, lòng anh run lên, ngay cả cổ họng cũng trở nên khô khan, anh nói: "Em mệt không? Em có muốn đến ký túc xá của anh nghỉ ngơi một lát không?"
Nghe thấy thế, Cố Di Gia trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt cô trong veo như làn nước có thể phản chiếu rõ dáng hình của anh, điều đó khiến Phong Lẫm tỉnh táo trở lại.
Anh giải thích: "Anh không làm gì..."
Lần đầu tiên trong đời, đoàn trưởng Phong cảm thấy xấu hổ như thế...
Anh thật sự không định làm gì cả, anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của người yêu mà thôi, anh muốn đưa cô về ký túc xá và đưa cho cô một ly nước.
Nhưng khi cô nhìn anh như thế này, anh lại nghi ngờ khả năng tự chủ của mình...
Cố Di Gia nhìn anh, cô hơi ngạc nhiên, sau đó lại đỏ mặt.
Tuy rằng cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông này bối rối như thế, nhưng cô cũng rất xấu hổ khi hiểu được ý trong lời nói của anh.
Cố Di Gia vội vàng nói: "Không đâu, em, em không mệt, em về nhà nghỉ là được..."
Cô lẩm bẩm trong đầu rằng dù bọn họ đã quyết định yêu nhau, nhưng chưa ký vào bản báo cáo yêu đương để cấp trên phê duyệt, vậy có được phép không nhỉ?
Phong Lẫm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, anh hỏi: "Em có mệt không? Anh sẽ tìm một chỗ cho em ngồi nghỉ một lúc."
Họ đã đi bộ gần một tiếng và anh lo rằng cô sẽ mệt.
Thật ra Cố Di Gia cảm thấy hơi mệt nên cô đã gật đầu.
Phong Lẫm đưa cô đến nghỉ ngơi dưới gốc cây ngân hạnh gần đó, nơi ấy có một chiếc ghế dành cho mọi người nghỉ ngơi.
Phong Lẫm để cô ngồi xuống, anh nói: "Để anh đi lấy nước cho em."
Cố Di Gia tò mò rằng anh đi đâu tìm nước nên cô ngồi chờ anh, chờ khoảng mười phút thì thấy anh trở về cầm theo một cái bình bi đông * quân đội.
*Bình bi đông (bình tông): là bình đựng nước của quân đội
Cô cười tít mắt: "Nhanh vậy sao?"
Phong Lẫm đáp một tiếng, anh không giải thích mà mở bình ra rồi rót nước cho cô.
Cố Di Gia do dự: "Đây là bình của ai vậy?"
"Của anh." Phong Lẫm nói.
Cố Di Gia nghe thấy thế thì yên tâm, cô uống mấy ngụm từ bình nước, sau đó lại đổ ra một ít nước rửa sạch miệng bình rồi vặn nắp bình lại đưa cho anh.