Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Càng Ngày Càng Thích Anh 4

Chương 299: Càng Ngày Càng Thích Anh 4 Chương 299: Càng Ngày Càng Thích Anh 4 Chương 299: Càng Ngày Càng Thích Anh 4
Phong Lẫm ngồi vào ghế lái và hỏi: "Sắp đến trưa rồi, em có muốn đi đâu ăn không?"

Hôm nay bọn họ tới, do ngồi nói chuyện với ông Hồ nên ở lại trong bệnh viện khá lâu, đến lúc ra về cũng đã gần trưa.

Cố Di Gia được anh hỏi nên có chút mông lung, thời đại này còn có chỗ nào đó có thể ăn cơm sao?

"Có thể đến nhà hàng quốc doanh trên thị trấn." Phong Lẫm nói.

Cố Di Gia "ồ" một tiếng rồi nhìn anh: "Có làm mất thời gian của anh không?"

Cô biết hôm nay anh không được nghỉ, chắc anh đã phải đặc biệt xin nghỉ để đưa cô tới gặp trưởng bối, chiếc xe này cũng là anh mượn của quân đội.

Thời này không ô tô riêng, tất cả đều do phía trên phân bổ.

Phong Lẫm lắc đầu: "Không đâu, em không cần lo lắng."

Anh nói rất chắc chắn, Cố Di Gia cũng an tâm hơn, cô bảo: "Em không biết quanh đây có đồ ăn gì, anh dẫn em đi nhé." Sau đó lại đưa ra một yêu cầu khác: "Em muốn ăn canh."

Trời lạnh rồi, cô muốn ăn chút canh có nước.

Trước kia cô không thích ăn, cảm thấy ăn canh có nước vào chẳng có mùi vị gì, cô thích ăn đồ ăn tươi và cay nóng hơn. Bây giờ sức khỏe không tốt, cho nên cô cảm thấy ăn canh có nước vào sẽ dễ chịu hơn.

Cho nên sở thích của mọi người thực sự cũng có thể phải thay đổi theo nhu cầu của cơ thể.

Phong Lẫm tỏ vẻ đã hiểu rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.

Nửa tiếng sau, xe đến một thị trấn gần đó.

Thị trấn này lớn hơn rất nhiều so với thị trấn mà Cố Di Gia và chị dâu từng đến, mặc dù không phồn hoa như huyện Nam Hoài nhưng cũng xem như không tệ.

Khi Phong Lẫm dừng xe, mưa cũng ngớt bớt và gần tạnh, thi thoảng có vài hạt mưa lất phất từ trên bầu trời rơi xuống.

Phong Lẫm giơ ô lên rồi đỡ cô xuống xe, sau đó dẫn cô đi vào một con hẻm cũ trong thị trấn, cuối hẻm có một ngôi nhà cũ kỹ khó thấy, anh đẩy cửa đi vào.

Sau khi bước vào, Cố Di Gia mới phát hiện hóa ra đây là một nhà hàng tư nhân nhỏ.

Một người đàn ông mập mạp chừng năm mươi tuổi ra nghênh đón, cười nói: "Thằng nhóc này, sao hôm nay cháu lại tới đây?" Rồi ông ấy lại liếc mắt nhìn Cố Di Gia bên cạnh anh: "Ôi! Đây là người yêu của cháu à?"

Phong Lẫm gật đầu, trong giọng nói lộ rõ vẻ vui sướng: "Đúng vậy! Đây là người yêu của cháu, cô ấy tên là Cố Di Gia." Sau đó anh giới thiệu với Cố Di Gia: "Gia Gia, đây là chú Vinh, em cứ gọi chú Vinh là được rồi."

Cố Di Gia ngoan ngoãn chào: "Chú Vinh ạ."

Chú Vinh "ừm" một tiếng: "Ngoan, ngoan, hôm nay các cháu tới đúng lúc, nay có hàng tốt nha! Hai đứa lên trên lầu ngồi đi, chú sẽ mang đồ ăn lên cho hai đứa."

Phong Lẫm cũng không khách sáo mà kéo Cố Di Gia lên lầu.

Cầu thang rất hẹp nhưng khi lên trên lầu thì không gian lại rất rộng, mặc dù ngôi nhà trông rất cũ kỹ, vật dụng trong nhà cũng cũ, nhưng nó được quét dọn vô cùng sạch sẽ, mang hơi thở thuộc về những năm tháng xa xưa của thời đại đó.

Phong Lẫm bảo cô ngồi xuống rồi rót cho cô một ly nước ấm để làm nhuận cổ họng.

Cố Di Gia nhỏ giọng hỏi: "Đoàn trưởng Phong, đây là đâu vậy? Bây giờ còn có nhà hàng tư nhân như này sao?"

Phong Lẫm cảm thấy đáng yêu, cũng học theo cô mà hạ giọng nói: "Có nhưng rất ít. Yên tâm, chú Vinh ở đây rất đáng tin, chú ấy rất am hiểu về làm ẩm thực dược liệu, nó có thể điều hòa cơ thể."

Nghe vậy, Cố Di Gia lập tức hiểu ra tại sao anh lại muốn đưa cô tới đây.

Thành thật mà nói, cô thực sự rất cảm động.

Cô có thể cảm nhận được, đoàn trưởng Phong thật sự không hề để ý đến sức khỏe của cô như thế nào, thứ anh coi trọng chỉ là con người cô, biết sức khỏe của cô không tốt, anh cũng sẽ nghĩ các cách hay làm điều gì đó để giúp cho sức khỏe của cô có thể tốt hơn...

Cố Di Gia đưa tay móc móc đầu ngón tay của anh, thấy anh cúi đầu nhìn xuống, cô đưa mặt lại gần, khuôn mặt mềm mại dụi vào cổ anh, khẽ nói: "Làm sao bây giờ, đoàn trưởng Phong, em càng ngày càng thích anh hơn rồi."

Yết hầu của Phong Lẫm hơi nhấp nhô, khi anh đang định làm gì đó thì một tiếng ho khan vang lên.

Hai người đột ngột tách ra.

Ngay lúc đó, Phong Lẫm có cảm giác bất lực giống như anh vợ từ trên trời rơi xuống vậy.

Cố Di Gia thì mặt đỏ tới mang tai, cô tưởng rằng sẽ không có ai đi lên nhưng không ngờ chú Vinh lại lên nhanh như vậy.
Bình Luận (0)
Comment