Chương 300: Em Tin Anh 1
Chương 300: Em Tin Anh 1
Chương 300: Em Tin Anh 1
Chú Vinh bưng một chung thuốc ẩm thực dược liệu đi đến, trên mặt nở nụ cười to, coi như chưa nhìn thấy cái gì cả.
Thanh niên trẻ tuổi ấy mà, ông ấy hiểu cả, dù sao ai mà chưa từng có thời trẻ cơ chứ.
Ông ấy đặt ẩm thực dược liệu đến trước mặt Cố Di Gia, nói: "Cô nhóc, đến nếm thử tay nghề của chú Vinh xem, bảo đảm cháu ăn rồi còn muốn ăn nữa! Ôi, nhìn sắc mặt của cháu kìa, có phải người yếu, thiếu máu không, như này thì phải bồi bổ nhiều, nếu như cháu ở lại chỗ này của chú Vinh, chú bảo đảm sẽ bồi bổ cho cháu đầy sức sống, xinh đẹp không gì sánh được..."
"Chú Vinh!" Phong Lẫm lạnh lùng gọi một tiếng.
Chú Vinh cái gì cũng tốt, chỉ có miệng như là phi ngựa, người không quen biết ông ấy, thường nghĩ ông ấy không đứng đắn, rất khó tin ông ấy.
Chú Vinh ngậm miệng lại, cười với Cố Di Gia.
Dáng người ông ấy mập mạp, thậm chí còn cạo trọc đầu, nhìn như Phật Di Lặc, rất hiền lành.
Tuy mặt Cố Di Gia vẫn còn đỏ nhưng cô vẫn điềm tĩnh cười với ông ấy, giọng nói giòn tan: "Cảm ơn chú Vinh, cháu sẽ nếm thử."
"Cô gái nhỏ thoải mái đấy!" Chú Vinh cười nói: "Chứ không giống nhóc Phong kia, tám gậy đánh cũng không ra... cái gì."
Dưới cái nhìn xoi mói của Phong Lẫm, ông ấy nén câu có ý không đứng đắn lại.
Chờ chú Vinh rời đi, Phong Lẫm có hơi không biết phải làm sao, anh nói với Cố Di Gia: "Em đừng để ý, tính cách chú Vinh là như vậy đấy, nhưng thật ra rất đáng tin, người cũng rất tốt."
Đương nhiên Cố Di Gia sẽ không để ý rồi, cô có thể nhìn ra, chú Vinh rất thân thiện với bọn họ.
Hơn nữa kiếp trước cô cũng là người hiểu chuyện, biết cách giao tiếp, cô đã gặp nhiều kiểu người nên sẽ không bị tình huống nhỏ này hù đến.
"Chú Vinh đúng là rất tốt." Cố Di Gia đã nói như vậy.
Phong Lẫm nhìn cô, xác nhận cô không bị hù dọa, trái lại còn giống như rất vui vẻ.
Mặc dù biết lá gan của Cố Di Gia không nhỏ nhưng thật ra qua một thời gian dài, vì cơ thể ốm yêu của cô, Phong Lẫm sẽ không kiềm chế được mà thấy thương hại cô, che chở cô, bảo vệ cô, anh muốn ngăn tất cả tổn thương ở bên ngoài thế giới lại cho cô.
Cô cũng không phải người hay ngượng ngùng, cô rất thoải mái, hòa đồng lại thật thà, cô thật sự thấy chú Vinh rất tốt chứ không phải là bởi vì anh.
Đây mới là điều khiến anh vui nhất.
Phong Lẫm mở đồ ăn dược liệu ra, một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, không hề ngửi thấy mùi thuốc gì.
Cố Di Gia cũng nói không ra được đây là mùi gì, cô chỉ cảm thấy rất thơm, rất đói, rất muốn ăn.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thèm ăn như thế sau khi đi tới thời đại này, cảm giác mình có thể ăn rất nhiều rất nhiều thứ, nhũ đầu* trong nháy mắt đã mở ra.
*Nhũ đầu: nụ vị giác (khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị)
"Nào, ăn từ từ thôi." Phong Lẫm nói: "Món này chú Vinh hầm rất lâu, đúng lúc hôm nay chúng ta tới, nếu không thì ông ấy sẽ ăn một mình rồi."
Cố Di Gia cười cười với anh, sau đó cúi đầu húp canh.
Thấy cô hiếm khi thèm ăn như vậy, Phong Lẫm hết sức vui vẻ, anh chỉ mong sao cô ăn nhiều một chút, có thể nuôi cô khỏe mạnh lên một ít.
Anh đến nhà họ Cố ăn cơm vài lần, phát hiện sức ăn của cô cực kỳ nhỏ, ăn còn không bằng mèo ăn, nếu như trên bàn có nước canh, cùng lắm cô sẽ chỉ húp thêm chút nước.
Hèn chi cô gầy như vậy.
Phong Lẫm rất muốn nuôi cô mập lên, tuy rằng gầy cũng rất đẹp nhưng nếu như béo chút, chắc chắn sẽ càng đẹp, cũng càng khỏe mạnh.
Cố Di Gia uống một hơi hết nửa bát canh, sau đó đã no rồi.
Cô phát hiện cô vẫn đánh giá cao cơ thể của mình, tuy rằng vẫn còn rất thèm ăn nhưng cái bụng thực sự no rồi.
"Em ăn no rồi..."
Cố Di Gia nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, cô không muốn lãng phí đồ ăn, thế nhưng cái bụng thực sự đã no rồi, cô thực sự ăn không nổi nữa, nếu như cứ kiên quyết ăn thêm thì chắc chắn cô sẽ nôn hết ra.
Đương nhiên là Phong Lẫm hiểu chuyện này, anh bèn nói: "Không sao, đợi lát nữa anh mượn chú Vinh một cái hộp đựng cơm, chúng ta gói lại mang về." Đồ ăn bằng dược liệu này thực sự khó có được, anh muốn cô ăn hết.
Về phần bản thân anh cũng không cần bổ cái gì, nếu như anh uống chung thuốc dược liệu này, chỉ sợ sẽ lập tức chảy máu mũi.
Cố Di Gia cười rộ lên: "Được ạ."
Lúc này, chú Vinh lại bưng cơm và thức ăn lên.
Món ăn nóng hổi đầy đủ hương vị màu sắc, hơn nữa phần ăn cực lớn, còn có một chõ cơm nhỏ tỏa hương ngọt ngào, cùng với một mâm đầy bánh bao ngọt.
Thấy Cố Di Gia chỉ ăn nửa chung thuốc ẩm thực dược liệu, chú Vinh không khỏi lắc đầu: "Cô gái nhỏ, thuốc này rất tốt đối với người yếu ớt, thiếu máu như cháu, nó giúp bồi bổ cơ thể, cháu nên ăn nhiều một chút."
Ẩm thực dược liệu không giống với thuốc thường, lấy thức ăn đầy đủ dinh dưỡng là chủ yếu, tốt hơn so với uống thuốc nhiều.
Nhìn cô gái này là biết sức khỏe không tốt lắm, chắc chắn là đang phải uống thuốc, lúc ông ấy đi ngang qua có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người cô.
Mũi của đầu bếp thính như vậy đấy.
Cố Di Gia cười với ông ấy: "Cảm ơn chú Vinh, bây giờ cháu không ăn nổi nữa, cháu sẽ gói mang về nhà để tối nay ăn tiếp."
Chú Vinh nghe xong cũng vô cùng vui vẻ: "Được, được, không được để lãng phí."
Sau khi nói mấy câu, ông ấy lại rời đi.