Chương 301: Em Tin Anh 2
Chương 301: Em Tin Anh 2
Chương 301: Em Tin Anh 2
Cố Di Gia nhìn nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: "Sao chú Vinh không ăn cùng với chúng ta?"
"Chắc là bây giờ ông ấy còn có việc." Phong Lẫm tự xới cơm cho mình, rồi lấy cho cô nửa bát nhỏ: "Em cũng ăn thêm chút nữa với anh đi."
Cố Di Gia: "..."
Dưới sự giám sát của Phong Lẫm, cô miễn cưỡng cầm đũa lên, cùng ăn cơm với anh.
Không còn cách nào khác, đoàn trưởng Phong dùng hai chữ "cùng anh" này quá êm tai, cô không có cách nào từ chối.
Thế là Cố Di Gia vừa giống như đếm từng hạt cơm, ăn chậm rì rì, vừa nhìn đoàn trưởng Phong "tiêu diệt" thức ăn trên bàn.
Từ lâu cô đã biết quân nhân như bọn anh dạ dày rất lớn, thấy một mình anh có thể ăn hết thức ăn trên bàn, cô không hề cảm thấy kỳ lạ, trái lại còn cảm thấy thích thú.
Cuối cùng, cơm ăn xong, mâm bánh bao ngọt vẫn còn thừa.
Phong Lẫm cũng không khách sáo, anh đi lấy hộp nhôm đựng cơm để đựng nửa chung thuốc ẩm thực dược liệu Cố Di Gia ăn còn thừa lại, sau đó còn gói cả bánh bao ngọt còn thừa mang về.
Một tay Phong Lẫm nắm tay Cố Di Gia, một tay xách túi đựng thức ăn xuống lầu.
Đi xuống sân ở lầu dưới, thấy chú Vinh đang hút thuốc lá.
Chú Vinh nhìn thấy hai người thì vội vàng dập điếu thuốc trong tay đi, cầm quạt quơ quơ khói thuốc trong không khí, giống như muốn gạt mùi thuốc lá ra.
Ông ấy cười nói: "Các cháu định về hả?"
Phong Lẫm đáp một tiếng: "Lần sau cháu rảnh lại đưa Gia Gia tới đây."
"Đây là cháu nói đấy nhé, đừng chỉ đến một mình mà không dẫn cô bé tới." Chú Vinh nói rồi lại nhìn Cố Di Gia: "Cơ thể này của cô bé nên ăn nhiều ẩm thực dược liệu một chút, thuốc này là đồ tốt để bồi bổ sức khỏe đó."
Cố Di Gia biết là ông ấy có ý tốt, sắc mặt của cô chỉ cần là người có kinh nghiệm thì đều có thể nhìn ra cơ thể yếu ớt của cô.
Cô vui vẻ nói: "Cảm ơn chú Vinh, vậy lần sau cháu sẽ quay lại làm phiền chú."
"Hoan nghênh, hoan nghênh." Chú Vinh cười ha hả đáp lại, trong giọng nói không hề có chút miễn cưỡng nào.
Sau khi chào tạm biệt với chú Vinh xong, hai người đi ra khỏi tiệm cơm nhỏ này.
Ngõ nhỏ này quá hẹp, xe thì đỗ ở nơi khác, hai người phải đi ra khỏi ngõ, đi đến chỗ đậu xe.
Mưa đã tạnh nhưng sắc trời vẫn còn âm u, mặt đường vẫn ẩm ướt.
Cố Di Gia đi rất cẩn thận, tránh mấy vũng nước trên mặt đất.
Cô vừa đi, vừa nói chuyện phiếm cùng với Phong Lẫm: "Đoàn trưởng Phong, anh và chú Vinh quen biết nhau như thế nào vậy?"
Hai người này vừa nhìn là thấy không hợp nhau, một người là quân nhân kiên cường chính trực, một người là đầu bếp xởi lởi vui tính, sao hai người lại liên quan đến nhau được.
"Trước đây chú Vinh từng làm đầu bếp trong quân đội." Phong Lẫm nói: "Khi anh còn bé đã ăn cơm ông ấy nấu mà lớn lên, sau này ông ấy xuất ngũ, mở quán cơm nhỏ ở đây..."
Vốn là quán cơm kinh doanh cũng không tệ lắm, nhưng mấy năm trước đây, hoàn cảnh thay đổi, chú Vinh phải đóng cửa quán cơm.
Có điều quán cơm vẫn ở chỗ này, chỉ tiếp khách quen mà thôi.
Nơi này cách quân đội khá gần, lại thêm chú Vinh là quân nhân giải ngũ, cũng không gặp phải chuyện khó khăn gì.
Sau khi Phong Lẫm đến quân đội, thường qua đây thăm ông ấy, ở trụ sở huyện ủy còn có đồng đội trước kia của chú Vinh cũng thường xuyên cũng tới đây ăn bữa cơm, quán cơm nhỏ này của chú Vinh mới có thể tiếp tục kinh doanh, chỉ là tình hình không được tốt như trước đây.
Cố Di Gia nghe xong, không nhịn được liếc nhìn anh một cái.
"Sao vậy?" Phong Lẫm nhạy bén cảm giác được ánh mắt của cô.
Cố Di Gia hé miệng cười nói: "Không có gì, chỉ là... anh khác với trong tưởng tượng của em."
Trong lòng Phong Lẫm hơi ngẩn ra: "Sao lại không giống?" Anh có chút thấp thỏm, chẳng lẽ anh để lại ấn tượng không tốt với cô sao?
Cố Di Gia thấy anh như đang nghĩ đến gì đó, cô bèn thành thật nói: "Chỉ là, em nghĩ anh là một người lính cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng chỉ có quốc gia. Anh... khá là ngay thẳng, công chính nghiêm minh..."
Những điều này đều là nhận xét rất phiến diện, cũng là ấn tượng đầu tiên của cô.
Mãi đến khi hiểu được con người anh, cô phát hiện thật ra đoàn trưởng Phong là một người có máu có thịt, không khác gì với những người khác, anh cũng giống như hàng nghìn hàng vạn người trên thế gian này.
Nhận xét lúc trước của cô về anh quả thật vô cùng phiến diện, cũng không chân thực, khi đó cô đã bỏ thêm vô số lọc kính, khoảng cách rất xa.
Chính vì như thế, cho nên trước đây cô thực sự không cảm thấy cô và đoàn trưởng Phong sẽ ở bên nhau.
Nghe giải thích của cô xong, Phong Lẫm có hơi khó chịu.
Đương nhiên anh biết cảm nhận trước đây của cô đối với mình, cô chỉ coi anh là đồng đội của anh trai, là một người tốt mà thôi, nhiều hơn nữa thì không có nữa.
Mặc dù biết như vậy nhưng anh vẫn thấy hơi khó chịu.
Nếu như anh không mặt dày tới cửa, xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào, chỉ sợ cô sẽ không liếc nhìn anh thêm lần nào nữa.
Có chuyện gì làm cho anh khó chịu hơn so với việc có thể anh và cô thật sự sẽ bỏ lỡ nhau chứ?