Chương 310: Son Môi 3
Chương 310: Son Môi 3
Chương 310: Son Môi 3
Lần đầu tiên trong đời anh thích một người, hẹn hò với một cô gái, hơn nữa cô gái này lại quá yếu đuối, khiến cho việc gì cũng phải cẩn thận, cho nên hành động của anh có chút ngốc nghếch.
Đương nhiên, việc râu của đàn ông có thể làm cho môi người con gái bị thương hay không, tất nhiên anh cũng không biết.
Cố Di Gia cười một lúc, tóm lại cô còn chưa nhẫn tâm trêu đùa anh, vì vậy cô lại hôn anh một cái rồi cười nói: "Không thể nào, anh yên tâm đi, em không yếu ớt như vậy đâu."
Nói rồi cô ngẩng mặt lên, để cho anh nhìn thấy rõ.
Từ lần trước bọn họ hôn nhau ở trong xe, Cố Di Gia đã to gan lắm rồi.
Đây là lần thứ hai cô hôn anh.
Cố Di Gia có thể cảm giác được cơ thể đang căng cứng của anh, cô gần như không nhịn được mà muốn lợi dụng tính tình nghiêm túc của anh, không dám tùy tiện bắt nạt anh.
Ừm, thực sự rất thú vị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người thân mật dưới tàng cây một hồi xong, vẫn là Phong Lẫm lên tiếng: "Em nên quay về rồi."
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, cách đó không xa đèn đường đã sáng lên, nhưng ngọn đèn vẫn không chiếu tới đây.
Cố Di Gia không muốn về, cô làm nũng ở trong ngực anh nói: "Đợi một lát nữa đi."
Trong lòng cô buồn bực, loại chuyện này bình thường không phải đều là đàn ông luyến tiếc không nỡ để bạn gái rời đi à, sao anh lại nhắc cô quay về thế?
Lần trước lúc anh tiễn cô về nhà, cô và anh cũng đã hẹn là về sau mỗi tối trước ngày nghỉ, nếu như anh không có việc gì, bọn họ sẽ gặp mặt sau bữa cơm chiều, anh sẽ đến khu tập thể đón cô.
Qua mấy ngày kể từ lần gặp mặt trước, thành thật mà nói, Cố Di Gia còn rất nhớ anh.
Thực ra trong lòng Phong Lẫm cũng luyến tiếc, chẳng qua là...
"Anh trai em sẽ lo lắng đó." Anh nói thật lòng, dù sao vẫn nên kiêng dè anh vợ một chút, để tránh sau này anh ấy không muốn gả em gái cho mình.
Cố Di Gia nói: "Anh trai em biết chúng ta ở cùng nhau, anh ấy sẽ không lo lắng đâu! Hơn nữa nơi này là quân đội, có nguy hiểm gì đâu."
Phong Lẫm: "..." Cái mà lão Cố lo lắng chính là anh đó.
Hai người lại nói một hồi, cuối cùng Cố Di Gia vẫn nghe lời mà quay về.
Dù sao ngày mai có thể gặp mặt rồi, cô lại vui vẻ trở lại rất nhanh, sau đó cùng anh đi về phía khu tập thể.
Phong Lẫm đích thân đưa cô về đến trước cổng nhà, nghiêm túc dặn dò: "Ăn nhiều cơm, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân mệt mỏi, lần sau lúc rảnh, anh lại dẫn em lên thị trấn chơi."
Nhân tiện đến chỗ chú Vinh ăn cơm, để ông ấy điều trị cơ thể cho cô luôn.
Anh đã hỏi qua ông Hồ rồi, nghe nói hiệu quả điều trị sức khỏe bằng ẩm thực dược liệu rất là tốt, về sau đợi cô dừng uống thuốc, nếu có thể dùng ẩm thực dược liệu để điều dưỡng cơ thể, hiệu quả sẽ càng tốt.
Cố Di Gia ngoan ngoãn gật đầu, nhân lúc xung quanh mờ tối, cô kéo tay anh không rời, cô rất thích nhiệt độ trong tay anh, tay cô vốn lạnh như băng nhưng được anh cầm đến mức ấm lên rồi.
Nếu mùa đông có anh làm ấm chăn, nhất định là có thể ngủ rất ngon.
Hai người lưu luyến không rời, cuối cùng Cố Minh Thành không thấy người đâu, trực tiếp tới tách đôi uyên ương ra.
Cố Di Gia bị tách ra muốn nói gì đó, nhưng khi thấy sắc mặt đen xì của anh trai, trông giống như có thể phóng lửa bất cứ lúc nào, cô bèn nhanh trí nói là đi tìm chị dâu.
Ngày hôm sau, ngủ một giấc trưa xong, Cố Di Gia bắt đầu mặc quần áo trang điểm, để cho bản thân đến nhà trưởng bối sư đoàn trưởng Phương với một diện mạo xinh đẹp nhất.
Nghe đoàn trưởng Phong nói, trước đây sư đoàn trưởng Phương vốn là người dưới trướng của tư lệnh Phong - cha của Phong Lẫm.
Cho nên sư đoàn trưởng Phương mới để ý Phong Lẫm như thế, đây là chấm điểm con dâu tương lai giúp cho lãnh đạo trước kia của mình rồi.
Sau khi Cố Di Gia trang điểm xong xuôi, cô nhìn một lát rồi lại lấy son môi ra, tô lên trên môi một lớp nhàn nhạt.
Son này chính là cây son trước kia đoàn trưởng Phong mua tặng cô, là anh họ của anh mua giúp, mắt nhìn của người nọ cũng rất khá.
Trong nháy mắt, vốn là tiên nữ nhìn tái nhợt trong trẻo lạnh lùng, giờ cô đã thêm mấy phần mỹ vị nhân gian, chí ít nhìn cũng không thấy tái nhợt như bị ốm nữa, tinh thần cũng tốt lên không ít.