Chương 311: Son Môi 4
Chương 311: Son Môi 4
Chương 311: Son Môi 4
Chờ đến khi Cố Di Gia ra khỏi phòng, mấy người Trần Ngải Phương đang chuẩn bị trong phòng khách đều nhìn qua.
Cố Minh Thành là người vui vẻ nhất: "Gia Gia, tinh thần của em nhìn tốt đó!"
Bảo Sơn với Bảo Hoa nhìn thấy môi của Cố Di Gia, Bảo Hoa nghi ngờ nói: "Cô út, sao môi của cô đột nhiên lại đỏ thế ạ?"
"Quả thật là nhìn có tinh thần hơn nhiều." Bảo Sơn gật đầu phụ họa.
Chỉ có Trần Ngải Phương vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì, cô ấy cười nói: "Em đánh son hả?"
"Dạ." Cố Di Gia cười hỏi: "Chị dâu, nhìn trông như rất có sức sống đúng không ạ?"
"Đúng vậy, nhìn sắc mặt tốt đó, xem ra son này rất có tác dụng." Trần Ngải Phương kéo cô rồi đánh giá: "Về sau lúc rảnh rỗi, chị cũng muốn đến thành phố mua cây son môi để đánh."
Cố Di Gia kéo tay cô ấy: "Vậy được, về sau chúng ta cùng đến cửa hàng bách hoá trong thành phố, xem xem có đồ trang điểm gì không rồi mua mấy thứ về trang điểm cho mình."
Trần Ngải Phương cười gật đầu: "Nghe nói vợ của đoàn trưởng Du trung đoàn 4 là một người thích trang điểm, chỗ cô ấy cũng có không ít đồ trang điểm. Cô ấy cũng cực kỳ xinh đẹp, còn là cán bộ trong đoàn văn công. Khi chưa kết hôn, cô ấy là hoa khôi của đoàn văn công đó..."
"Vậy ạ, em rất muốn gặp chị ấy..."
Hai người bọn họ vui vẻ trò chuyện về đồ trang điểm, khiến Cố Minh Thành trợn tròn mắt.
Anh ấy nhìn em gái mình, thầm nói trong lòng, thì ra nhìn em gái có sức sống như vậy là vì đánh thêm son sao? Cái này... Thật sự là không nhìn ra đó.
Cố Di Gia nghe được lời anh ấy nói thầm, thì xác nhận anh của cô đúng là trai thẳng.
Bảo Hoa vui vẻ tham gia vào chủ đề của mẹ với cô út, cô bé vây quanh bọn họ rồi nói là mình cũng muốn trang điểm.
"Chờ sau khi con lớn lên, cô út sẽ dạy con trang điểm." Cố Di Gia khen: "Bảo Hoa của chúng ta xinh đẹp như vậy, nếu như trang điểm vào nữa thì nhất định càng xinh đẹp giống như tiên nữ."
Hai mắt Bảo Hoa sáng bừng lên: "Con có thể xinh đẹp giống như cô út không ạ?"
"Đó là chắc chắn rồi!" Cố Di Gia vỗ ngực bảo đảm.
Cố Minh Thành nhìn ba người phụ nữ nhà mình, rồi quay sang hỏi Bảo Sơn: "Con trai, con có nhìn ra được không?"
Bảo Sơn nói: "Có ạ, lúc bình thường màu môi của cô út rất nhạt, hôm nay lại rất đỏ, vừa nhìn cũng biết là đánh son."
Cố Minh Thành: "... Là như thế hả? Nó không thể tự đỏ sao?"
Bảo Sơn lặng lẽ nhìn cha, cảm giác khả năng mắt nhìn của cha mình không quá tốt.
Chuyện rõ ràng như vậy, phải dùng tới câu nghi hoặc sao?
May mắn thay thời đại này không có mấy người phụ nữ biết trang điểm, đa số những người phụ nữ ở đây đều là vô cùng chất phác, đồng chí Cố Minh Thành mới không nghi ngờ cuộc đời quá.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Minh Thành bèn dẫn hai con cùng với vợ, em gái xuất phát.
Đi tới nhà sư đoàn trưởng Phương đúng lúc là ba giờ rưỡi chiều.
Bọn họ mới vừa gõ cửa, cửa đã mở từ bên trong ra, là Tống Nguyệt Mai tự tới mở cửa, nhìn thấy bọn họ, bà ấy cười nói: "Ôi chao, mọi người đã tới rồi, mau vào đi."
Bà ấy đón người nhà họ Cố vào trong nhà, thấy trong tay Cố Minh Thành còn mang theo quà tới thì không khỏi giận trách: "Mời mọi người tới ăn cơm, lại còn mang cái gì đến vậy?"
Trần Ngải Phương cười nói: "Những thứ này đều là đặc sản ở quê chúng cháu, cũng không có gì to tát, gia đình cháu muốn cho mọi người nếm thử."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Nguyệt Mai càng đậm hơn: "Vậy cô cảm ơn nhé, lão Phương nhà cô chỉ thích ăn đặc sản địa phương thôi."
Vào cửa chính là phòng khách.
Mới vừa ngồi xuống, mọi người gặp một thím chừng năm mươi tuổi bưng trà qua.
Tống Nguyệt Mai giới thiệu: "Đây là chị họ bên nhà mẹ của cô, các cháu gọi bà ấy là dì Lan là được, bà ấy qua đây giúp vài việc nhà, bà ấy nấu ăn không tệ, các cháu cứ nếm thử tay nghề của dì Lan xem."
Cố Di Gia nâng chung trà lên nhấp một hớp, trong lòng đã hiểu.
Thời đại này hoàn cảnh không tốt mấy, cho dù là lãnh đạo cũng không thể tùy tùy tiện tiện thuê bảo mẫu, cho dù muốn thuê cũng đều nói với bên ngoài là họ hàng, tới nhà giúp đỡ chút việc. Có ít người thì đúng là gọi họ hàng trong nhà tới làm việc nhà, nấu cơm các kiểu thật.
Cái này cũng không có gì đáng trách.