Chương 320: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 1
Chương 320: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 1
Chương 320: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 1
Sau khi tiễn mấy người doanh trưởng Tiền xong, cả nhà không kiềm được mà nhìn về phía Cố Di Gia.
Cố Di Gia buồn bực hỏi: "Mọi người nhìn em làm gì?"
Trần Ngải Phương hỏi thật cẩn thận: "Gia Gia, em không sao chứ?"
"Em thì có thể làm sao được chứ?"
"Không tức giận đến mức ảnh hưởng xấu đến sức khỏe đâu nhỉ?" Cố Minh Thành rất lo lắng nói: "Gia Gia, chúng ta không cần phải tức giận vì loại người như vậy, không đáng đâu."
Ở trong lòng anh ấy, dĩ nhiên em gái quan trọng hơn so với nhà của doanh trưởng Tiền, anh ấy không muốn em gái phải tức giận vì bọn họ.
Cố Di Gia nhận ra hai đứa nhóc cũng ân cần nhìn mình thì cô cảm thấy hơi buồn cười, cô biết mọi người đang quan tâm mình.
Trong lòng cô trở nên ấm áp, cô vô cùng ấm ức mà cười nói: "Em không tức giận, chỉ là em cảm thấy không vui vì hành động của mẹ doanh trưởng Tiền thôi."
Về phần Tiền Quyên Quyên, tuy cô cảm thấy cô ấy quá hiền lành nhưng cũng không nên đánh giá điều gì.
Thật ra ở thời đại này có rất nhiều phụ nữ giống như Tiền Quyên Quyên.
Các cô ấy trời sinh đã hiền lành như vậy sao?
Đương nhiên không phải rồi, là do hoàn cảnh mà ra cả! Do các cô ấy từ nhỏ đã bị người ta cố gắng nuôi thành như vậy! Không kể đến thời đại này, cho dù là thời đại sau thì những cô gái có hoàn cảnh giống như vậy, bị người nhà hết sức nuôi dưỡng thành ra như thế cũng rất nhiều. Cho dù cô có tiếc thay như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có cách nào, trừ khi các cô ấy tự mình tỉnh ngộ, tự mình đấu tranh thôi.
Đương nhiên, nếu cô phải vờ như không thấy chuyện này là điều không thể nào
Chỉ mong doanh trường Tiền đừng ích kỷ như vậy, thật sự đưa ra lựa chọn hy sinh em gái của mình. Cô cũng mong Tiền Quyên Quyên tự thức tỉnh để đấu tranh, đừng để cho mẹ cô ấy bắt bí nữa.
Hiếu thảo không có nghĩa là phải luôn luôn nghe theo bề trên, nếu bề trên làm sai thì cô ấy cũng có quyền đứng lên phản bác.
Tim của Trần Ngải Phương trở nên loạn nhịp.
Thật ra cô ấy rất hiểu cho Tiền Quyên Quyên, thậm chí cô ấy cũng cảm thấy Tiền Quyên Quyên lựa chọn như vậy là không có gì sai cả.
Nếu không phải do cô ấy là một người trời sinh ngang ngược thì rất có thể năm đó cô ấy đã nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu, lại còn bạo hành gia đình chỉ vì phần sính lễ phong phú kia đủ cho anh cả cô ấy lấy được người phụ nữ giàu có.
Nhưng cô ấy không hề đồng ý.
Cô ấy không muốn ngỗ nghịch với cha mẹ mình, bị cha mẹ mắng là bất hiếu, bị bạn bè thân thiết trách móc. Cha mẹ tức giận vì cô ấy không nghe lời, tuyên bố rằng không có đứa con như cô ấy, họ chỉ cho cô ấy một bộ quần áo rồi đuổi cô đi.
Lúc đó cô ấy cũng rất bướng bỉnh, chỉ với hai bàn tay trắng và một bộ quần áo mà gả cho Cố Minh Thành.
Sau này cô ấy đã chứng minh được sự lựa chọn của mình là đúng.
Trần Ngải Phương dám đấu tranh vì cha mẹ đối xử không công bằng, cô ấy cũng biết thật ra có rất nhiều cô gái không có can đảm chống lại cha mẹ.
Không phải là các cô ấy không dũng cảm mà là vì các cô ấy không biết sau khi chống lại cha mẹ mình thì các cô ấy phải đến nơi nào, thậm chí ngay cả chỗ để ở các cô ấy cũng không có.
Không phải ai cũng may mắn được như cô ấy là có thể gặp được Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành ngớ ra, sau đó chìa tay xoa đầu em gái rồi cười nói: "Gia Gia của chúng ta tốt bụng quá."
Cố Di Gia đẩy tay anh ấy: "Cái này không gọi là tốt bụng."
Cô cảm thấy ban nãy mình lên tiếng vì Tiền Quyên Quyên không phải là tốt bụng gì cả, mà giống như mình đang lá lành đùm lá rách hơn. Cô may mắn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc nên mới được nuôi nấng ra tính cách này.
Nếu cô cũng được sinh trong một gia đình bần cùng, lạc hậu thì chính cô cũng không biết mình sẽ thế nào.
Cố Minh Thành cười nói: "Thật ra Gia Gia nói đúng. Nếu Gia Gia đặt mình vào vị trí của Tiền Quyên Quyên thì anh cũng mong em có thể dũng cảm đấu tranh, đừng vì chữ hiếu ngu muội, vì anh em mà hy sinh bản thân mình."
"Dĩ nhiên rồi ạ." Cố Di Gia cố ý nói: "Nếu anh trai dám để em hy sinh bản thân để về quê phụng dưỡng người già thì anh thử xem, em không quậy tưng bừng trời đất mới là lạ đấy."
Chắc chắn là cô sẽ quậy đến mức anh trai không thể tiếp tục ở lại quân đội được nữa.
Cố Minh Thành bị cô nói đến mức cười không ngừng được: "Ôi trời, vậy anh phải nhớ cho rõ sự dạy bảo này mới được, không được vì ai mà hy sinh phụ nữ trong gia đình, đây là hành động không nên."
Anh ấy nói xong câu cuối thì mọi người trong nhà đều cười rộ lên.