Chương 321: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 2
Chương 321: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 2
Chương 321: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 2
Trần Ngải Phương đập anh ấy một cái, oán trách: "Anh nói bậy cái gì vậy? Anh cũng đâu phải loại người như doanh trưởng Tiền đâu."
Trong mắt của cô ấy, chắc chắn doanh trưởng Tiền là một người ích kỷ, rõ ràng anh ta biết mẹ mình tồi tệ ra sao nhưng chưa bao giờ khống chế hành vi của bà ta, ngược lại còn để cho bà ta tùy tiện quậy phá.
Đừng bảo một đứa con trai như anh ta không thể trông nom được cho mẹ mình gì gì đó. Vừa nhìn bà cụ Tiền kia đã biết, bà ta coi con trai mình bằng trời. Nếu con trai bà ta không cho phép thì sao bà ta dám có can đảm quậy phá như vậy được.
Nhìn phản ứng vừa rồi của bà cụ Tiền là biết, nếu uy hiếp bà ta bằng tương lai của con trai, xem xem bà ta có còn dám quậy như thế nữa không?
Vậy nên nếu sự ầm ĩ trước đây của bà ta không đụng chạm đến lợi ích của doanh trưởng Tiền thì anh ta cũng sẽ không quan tâm.
Bây giờ mẹ của anh ta đã làm mích lòng hai đoàn trưởng, đã đụng chạm đến lợi ích của anh ta rồi nên anh ta mới hạ quyết tâm đuổi mẹ mình đi, tránh việc sau này bà ta sẽ gây ra tai họa lớn hơn nữa, gây phiền phức cho hai đoàn trưởng.
Trong mắt của Trần Ngải Phương, so sánh Cố Minh Thành với doanh trưởng Tiền là đang sỉ nhục Cố Minh Thành.
Nếu đặt Cố Minh Thành vào vị trí của doanh trưởng Tiền, chắc chắn anh ấy sẽ sắp xếp cho bà cụ Tiền thật rõ ràng, chắc chắn anh ấy sẽ bảo vệ phụ nữ trong nhà, không để cho bà cụ ức hiếp vợ và con của mình.
Cố Minh Thành là một người bình tĩnh lý trí, đồng thời anh ấy cũng vô cùng rạch ròi. Quan trọng hơn là, anh ấy còn là người bao che khuyết điểm.
*
Khi doanh trưởng Tiền đưa mẹ và em gái về thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong phòng đang sáng đèn.
Ba người lặng lẽ bước vào thì thấy Mạnh Xuân Yến ngồi ở trong phòng. Cô ấy đang may lại quần áo huấn luyện hơi rách của doanh trưởng Tiền, con gái Tiền Ngọc Phượng ngồi bên kia giúp mẹ lấy chỉ, con trai thì đang chơi đùa với kiếm gỗ, căn phòng vang lên tiếng cười hi hi ha ha không dứt, trông vô cùng hạnh phúc, đầy sức sống.
Mạnh Xuân Yến và Tiền Ngọc Phượng thấy họ về thì quay sang nhìn
Chỉ có Tiền Đức Thắng là hoàn toàn không biết gì, cậu bé vui vẻ chạy đến: "Bà nội, bà xem kiếm của cháu nè, có đẹp không ạ?"
Khuôn mặt của cậu bé hơi bẩn, với cả thời tiết đang lạnh dần nên cậu bé bị cảm nhẹ nên bắt đầu chảy nước mũi, hai hàng nước mũi màu vàng đọng ở trước mũi. Cậu bé thường quẹt tay chùi sang bên cạnh, không chỉ có khuôn mặt bị dính nước mũi nhớp nháp mà chẳng biết cậu bé lăn lộn ở đâu mà tro bụi cũng dính hết lên mặt, bẩn lại càng thêm bẩn.
Bà cụ Tiền cười gượng gạo: "Đẹp chứ, cục cưng của bà nội, sao cháu lại không đi tắm vậy? Bẩn hết rồi này." Sau đó bà ta quay sang thẳng thừng mắng Mạnh Xuân Yến: "Mày làm mẹ cái kiểu gì đấy? Không thấy con mày bẩn rồi à, sao còn không nấu nước tắm rửa cho nó?"
Mạnh Xuân Yến ngồi đó, khuôn mặt đờ đẫn: "Mẹ ơi, sức khỏe của con chưa đỡ nên không làm việc nặng được."
Hôm qua cô ấy mới ra viện, tuy rằng cô ấy có thể xuất viện nhưng bác sĩ dặn dò cô ấy tốt nhất là mấy ngày này đừng làm việc nặng mà phải nghỉ ngơi cho tốt, tránh sau này để lại di chứng sẽ không tốt cho eo.
Nếu thắt lưng bị tổn thương thì sau này đừng mơ đến chuyện làm việc nữa.
Doanh trưởng Tiền lặng lẽ nhìn mẹ mắng mỏ vợ mình, tâm trạng của anh ta càng thêm áp lực nặng nề.
Trước đây chuyện này thường xuyên xảy ra, mới đầu anh ta còn có thể nói vài câu. Nhưng sau này anh ta nhận ra mỗi lần anh ta nói nhiều thêm vài câu thì mẹ anh ta sẽ càng mắng hăng say hơn, vợ và em gái mình cũng phải chịu đựng nên anh ta không hề nói năng gì nữa.
Sau này anh ta lại hình thành nên thói quen.
Nhưng mà, sao anh ta có thể để chuyện này thành thói quen được?
Cuối cùng doanh trường Tiền cũng phát hiện, thì ra sự im lặng là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn, điều đó khiến cho sự ác ý khuếch đại vô hạn, cũng khiến cho sự ác ý trỗi dậy trắng trợn.
Doanh trưởng Tiền vuốt mặt.
Thật ra anh ta vẫn biết rằng mẹ mình trọng nam khinh nữ, cho dù có là con gái của mình thì cũng không để vào mắt. Người duy nhất có thể được bà ta xem trọng, ngoại trừ cha ra thì chỉ có anh ta và con trai anh ta là Tiền Đức Thắng, bởi vì họ đều là đàn ông.
Không phải là anh ta không biết suy nghĩ của mẹ mình là sai, nhưng anh ta cho rằng trong nhà vẫn có sự hòa thuận, vợ mình và cả em gái cũng nhường nhịn không kháng nghị, hơn nữa công việc lại bận rộn nên anh ta liền xem nhẹ chuyện này.