Chương 326: Sốt 3
Chương 326: Sốt 3
Chương 326: Sốt 3
Cố Minh Thành nhìn sang em gái mình cười: "Có lẽ lý do Tiền Quyên Quyên đồng ý với lời cầu hôn của doanh trưởng La có liên quan đến lời câu hỏi mà Gia Gia đã hỏi khi ấy."
Tục ngữ nói thanh quan khó xử việc nhà, cho dù bà cụ Tiền có đối xử với Tiền Quyên Quyên thế nào thì đó cũng là chuyện riêng của nhà người ta, người ngoài như họ tốt nhất đừng nhiều lời, tránh mang thêm tai tiếng.
Lúc đó khi em gái anh ấy chất vấn doanh trưởng La, thật lòng mà nói đúng là khiến người ta rất ngạc nhiên.
Cố Minh Thành không ngờ em gái mình lại dũng cảm như thế, rõ ràng không hề mắng chửi câu nào nhưng những người đàn ông có tai để nghe thì những câu nói đó có lẽ còn khó chịu hơn cả việc bị mắng. Anh ấy nghĩ doanh trưởng Tiền đi gặp lãnh đạo để xin chuyển ngành, có lẽ chủ yếu là do xấu hổ.
Còn Tiền Quyên Quyên có lẽ cũng xúc động lắm, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ cho mình, không cần nghe lời mẹ nữa.
Cố Di Gia chau mày: "Nếu là như vậy thì quá tốt rồi."
Trần Ngải Phương cười híp mắt nói: "Xem ra doanh trưởng La vẫn phải cảm ơn Gia Gia nhà chúng ta."
"Còn không phải sao." Cố Minh Thành gật đầu: "Hôn lễ của doanh trưởng La và Tiền Quyên Quyên đã được định vào tháng sau, đến lúc đó sẽ được tổ chức ở nhà ăn, mời chúng ta đến đó ăn tiệc mừng nữa đó."
Doanh trưởng La thuộc trung đoàn 3, còn Cố Minh Thành lại là đoàn trưởng của trung đoàn 3 nên chắc chắn họ sẽ được mời.
Trễ chút nữa, lúc Cố Di Gia đi gặp bạn trai mình thì đã nói chuyện này với anh.
Cô ngạc nhiên nói: "Không ngờ Tiền Quyên Quyên sẽ đồng ý với lời cầu hôn của doanh trưởng La, đúng là tốt thật."
Lúc đó cô còn thấy bất bình, nên giọng điệu khi chất vấn doanh trưởng Tiền hơi sắc bén, đúng là không nể mặt ai thật, nếu như đổi lại là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi thì chỉ sợ sẽ hận cô đến thấu xương mất.
Như vậy xem ra doanh trưởng Tiền có thể nghe hiểu, đồng thời còn quyết định chuyển ngành, nếu vậy thì con người anh ta cũng không đến nỗi.
Sự chú ý của đoàn trưởng Phong không hề nằm ở câu chuyện này mà chỉ nghe được câu "cầu hôn".
Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn cô gái trước mặt mình, không biết khi nào mình mới có thể cầu hôn đây, nếu như mình cầu hôn thì cô có đồng ý không?
"Đoàn trưởng Phong, anh đang nghĩ gì đấy?" Cố Di Gia nghiêng đầu nhìn anh.
Nhìn nét mặt nghiêm túc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của anh thì còn cho rằng anh đang suy nghĩ về chuyện quốc gia đại sự gì nữa.
Sau khi tình cảm của hai người bắt đầu tiến triển tốt đẹp thì những lúc trước mặt anh Cố Di Gia đã thoải mái hơn, lúc nói chuyện cũng không còn cẩn thận dè dặt như trước nữa.
Nếu như ở trước mặt bạn trai mình mà còn phải cẩn thận dè dặt từng chút một như thế thì rất mệt.
Đoàn trưởng Phong ho nhẹ một tiếng, còn thật thà nói ra hết nữa.
Cố Di Gia không ngờ nét mặt nghiêm túc này của anh lại đang suy nghĩ đến vấn đề này, cô vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô cười thật rồi.
Nụ cười này của cô khiến đoàn trưởng Phong trở nên ngượng ngùng, nét mặt cũng ngày càng nghiêm túc hơn, anh dùng nó để che đậy đi sự bối rối của mình.
May là Cố Di Gia cũng đau lòng cho bạn trai nên không hề đùa quá trớn.
Cô nhịn cười nói: "Nếu như đoàn trưởng Phong muốn cầu hôn thì em nhất định sẽ đồng ý." Ai bảo cô thích anh nhiều đến thế cơ chứ.
Hai mắt Phong Lẫm sáng rực lên, kéo lấy tay cô: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Cô ra sức gật đầu, sau đó tò mò hỏi lại: "Đoàn trường Phong à, anh đã quyết định khi nào sẽ cầu hôn em chưa?"
Đoàn trưởng phong: "..."
Thấy anh không lên tiếng thì Cố Di Gia đã biết trong thời gian ngắn anh sẽ không cầu hôn mình đâu.
Chuyện này cũng có thể hiểu được, bây giờ cô vẫn còn đang điều trị sức khỏe, nếu như muốn kết hôn thì cũng phải đợi khi sức khỏe cô tốt hơn chút nữa, nếu không thì chắc chắn anh trai cô sẽ không cho cô gả đi đâu.
Đương nhiên nếu như sức khỏe không tốt, lỡ buổi tối phải làm chuyện ấy...
Cố Di Gia nghĩ đến đây thì mặt không khỏi nóng lên.
"Sao thế?" Phong Lẫm thấy mặt cô đột nhiên ửng đỏ lên nên lo lắng đưa tay ra sờ lên trán cô, phát hiện nhiệt độ của cô vẫn bình thường thì mới yên tâm bỏ tay xuống.
Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh lúc ở trên tàu hỏa của cô, lúc đó thật sự anh đã bị dọa một phen hú vía.
Mặc dù sau khi vào quân đội thì cô không còn đổ bệnh nặng nữa, nhưng bệnh lặt vặt thì vẫn có, sức khỏe của cô quá yếu, bắt buộc phải cẩn thận mới được.
Cố Di Gia nhìn anh sau đó lại quay đầu đi, tùy tiện trả lời: "Không có gì."
Sợ anh lại hỏi nữa nên cô đã nói tiếp: "Đợi đến hôm diễn ra hôn lễ của doanh trưởng La và Tiền Quyên Quyên thì chúng ra đến đó xem thử đi, em vẫn chưa được thấy người ở thời đại này kết hôn bao giờ."
Mặc dù đoàn trưởng Phong cảm thấy nó không có gì đáng xem cả nhưng lời bạn gái nói thì phải nghe, vì thế anh đã gật đầu đồng ý.
Cố Di Gia nán lại chỗ của bạn trai khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng rời đi.