Chương 349: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 2
Chương 349: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 2
Chương 349: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 2
Sau khi tiễn hết khách của, cháo Lạp Bát cũng đã nấu xong.
Thực ra món cháo Lạp Bát này cũng khá đơn giản, chỉ cần trộn các loại ngũ cốc và đậu có sẵn ở nhà vào nấu chung cho đến khi dậy mùi thơm và nhũn ra là xong, không có cầu kỳ phức tạp như các thế hệ sau.
Chủ yếu là do điều kiện vật chất trong thời đại này không được phong phú.
Mặc dù vậy nhưng món cháo Lạp Bát này cũng rất ngon.
Cố Di Gia ăn cháo ngọt, cô cho thêm đường vào bát, Bảo Hoa cũng thích ăn ngọt, cô bé cũng thêm đường giống như cô út mình.
Trần Ngải Phương, Cố Minh Thành, đoàn trưởng Phong, Bảo Sơn đều không thêm gì, họ xem đó như một chén cháo không có vị, ăn chung với dưa muối, cũng ăn rất ngon.
Dù sao thì nó có nhiều cách ăn khác nhau, tùy vào sở thích của mỗi người.
Đường ở thời đại này rất quý, phần lớn mọi người đều ăn chung với dưa muối, rất ít người ăn cháo với đường, do điều kiện gia đình họ tương đối khá giả nên trong nhà mới thường xuyên ăn chúng với đường.
Sau khi ăn cháo Lạp Bát xong, Cố Di Gia thấy thời tiết đẹp nên kéo đoàn trưởng Phong ra ngoài hẹn hò.
"Nhớ về sớm đó." Trần Ngải Phương thò đầu nói: "Đừng bỏ lỡ bữa tối."
Cố Di Gia "dạ" một tiếng rồi vui vẻ kéo Phong Lẫm rời đi.
Lúc Phong Lẫm quay đầu lại thì thấy vẻ mặt u ám của ông anh rể, sau đó anh cũng quay đầu lại đi theo bạn gái mình.
Tuyết vừa ngừng rơi, các cành cây bên đường vẫn còn rất nhiều tuyết đọng lại, một mảng màu hoa tuyết trắng, thu lại trông rất đẹp.
Dưới đất vẫn còn rất nhiều lớp tuyết phủ, đi trên con đường mòn phủ đầy tuyết, không khí lạnh ập vào người, Cố Di Gia không khỏi hít một hơi thật sâu, rồi chóp mũi cô cũng đỏ ửng lên, nó bị đông đến nỗi đỏ ửng.
Phong Lẫm hơi lo lắng: "Hay là chúng ta quay về đi?"
Lúc nào anh cũng lo lắng cho sức khỏe của người yêu của mình, sợ bên ngoài quá lạnh khiến cô đổ bệnh.
Cố Di Gia bướng bỉnh: "Em không về đâu!" Cô kéo khăn quàng cổ màu đỏ lên, che cái chóp mũi lại, chỉ vào chân núi cách đó không xa: "Anh nhìn xem bên đó đẹp quá đi, chúng ta đi bộ tới đó rồi quay lại nha."
Đoàn trưởng Phong chẳng thấy ở đó có gì đẹp cả, năm nào cũng có tuyết rơi, anh nhìn đến phát chán luôn rồi.
Nhưng nghĩ đến người yêu mình là người miền Nam, có lẽ hiếm khi nhìn thấy cảnh tuyết như này, cô thấy thích cũng là chuyện bình thường, đợi sau này nhìn nhiều hơn rồi, có lẽ cô sẽ không thích thú như vậy nữa.
Vì vậy anh cùng cô đi ngắm thử, bên cạnh đó anh cũng chú ý đến sức khỏe của cô, chỉ cần cô thấy khó chịu thì anh sẽ lập tức đưa cô về nhà.
Họ đi ra khỏi khu nhà tập thể, đi về phía chân núi.
Cố Di Gia vào quân đội lâu như vậy nhưng cô chưa từng tới nơi này, suốt đường đi đều nhìn đây nhìn đó, vô cùng hào hứng.
Khi thời tiết đẹp, trẻ con thường đến đây chơi, có đứa thì đi nhặt củi khô, có đứa thì đi hái trái cây dại, có đứa thì ra bờ sông gần đó nô đùa.
Gần đó có một con sông, con sông này không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Bây giờ thời tiết lạnh, con sông này đều đã đóng băng nhưng lớp băng lại không dày, bởi vì sợ những đứa trẻ nghịch ngợm lẻn đến đây chơi, không cẩn thận rơi xuống con sông đã đóng băng nên quân đội thường bố trí người đến đây tuần tra.
Khi hai người họ đến đó thì gặp phải lính tuần tra.
Những người họ nhìn thấy hai người đều vội hành lễ.
Đợi đến khi họ tay trong tay rời đi, những người lính tuần tra mới nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: "Thật ngưỡng mộ đoàn trưởng Phong, kiếm được cô người yêu xinh như tiên nữ vậy, còn biết đan đan áo len, khăn quàng cổ, găng tay cho anh ấy nữa, nghe nói mỗi lần đoàn trưởng Phong đi tuần tra đều đeo khăn quàng cổ và găng tay, nhìn thôi cũng thấy ấm rồi."
Thực ra đây không phải là việc ấm hay không ấm, mà là nó được đan bởi người yêu của đoàn trưởng Phong!
Không biết có bao nhiêu đồng chí nam độc thân ngưỡng mộ anh đây.
Người yêu đoàn trưởng Phong - đồng chí Cố Di Gia không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp như tiên tử mà còn rất thông minh khéo tay... Dường như cô chính là mẫu người lý tưởng cho vị trí vợ hiền hoàn hảo nhất trong mắt những người đồng chí nam.
"Trước đây lãnh đạo còn lo lắng cho đoàn trường Phong, sợ anh ấy không tìm được bạn gái, ai ngờ anh ấy vừa tìm thì tìm được một người tốt như vậy."
"Đoàn trưởng Phong cũng quá may mắn rồi."
"Đúng vậy, ai mà ngờ được, một người có thể dọa các đồng chí nữ khóc như đoàn trường Phong lại có thể tìm được một cô người yêu xinh đẹp như vậy kia chứ."
"Nói không chừng trước đây không phải là đoàn trưởng Phong không muốn tìm mà là cố tình chờ đồng chí Cố thì sao."
Câu này vừa nói ra, bỗng chốc rất nhiều người đều tò mò.
"Lời này có ý gì?"
Có một người lính đoán: "Quan hệ giữa đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố tốt như vậy, đoàn trưởng Phong chắc chắn đã sớm biết em gái đoàn trưởng Cố trông như thế nào, nói không chừng trước đây đã từng gặp qua rồi. Đồng chí Cố xinh đẹp như vậy, nếu như đoàn trưởng Phong cố tình chờ cô ấy cũng chẳng có gì không hợp lý nhỉ?"