Chương 350: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 3
Chương 350: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 3
Chương 350: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 3
Lời này hình như không có gì không hợp lý.
Rất nhiều người đều đã được khai sáng, càng nghĩ họ càng cảm thấy nó rất có khả năng.
Ai mà không biết quan hệ của đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố rất tốt chứ, trước đây đoàn trưởng Phong đã từng gặp em gái của đoàn trưởng Cố cũng là điều rất bình thường, cho dù chưa gặp mặt trực tiếp thì có thể cũng đã thấy ảnh chụp hay gì đó chẳng hạn.
Nếu như vậy thì đoàn trưởng Phong cố tình đợi đồng chí Cố chuyển đến đây, hình như cũng rất có thể.
Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán nhàm chán trong lúc rảnh rỗi của họ, họ cứ nói cứ nói rồi cũng quên hẳn chuyện đó đi, chẳng có ai coi nó là sự thật, suy cho cùng không ai có thể dễ dàng đưa ra kết luận nếu không có sự xác nhận của sự việc.
Tóm lại, người khiến người ta ngưỡng mộ nhất trong quân đội hiện nay cũng chính là đoàn trưởng Phong.
Lúc này, người được người khác ngưỡng mộ như đoàn trưởng Phong đang bất lực đưa tay ra đỡ cô người yêu đang trượt khỏi lòng bàn chân mình, nếu không phải anh nhanh tay nhanh mắt thì chỉ sợ cô người yêu giống như tiên nữ của anh đã ngã nhào vào trong tuyết giống như một con rùa trở mình rồi.
Mặt Cố Di Gia đều đã ửng đỏ.
Cô lẩm bẩm: "Tuyết này trơn quá..."
Vẻ mặt đoàn trưởng Phong rất nghiêm túc, anh không hề cười nhạo cô người yêu mình bị té ngã, ngược lại nói với vẻ rất nghiêm túc: "Đúng vậy, tuyết này rất trơn, chúng ta về đi."
"Em không về!" Rất nhanh Cố Di Gia đã khôi phục tinh thần, thậm chí còn nói: "Em muốn trượt tuyết."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Thấy anh kiên quyết không đồng ý, cuối cùng Cố Di Gia cũng bỏ cuộc.
Thực ra cô bỏ cuộc nhanh như vậy là vì cô cũng không dám lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, nếu như bị bệnh thì người chịu thiệt chính là bản thân cô, đoàn trưởng Phong cũng không thể bị bệnh thay cho cô được.
Thấy cô bỏ cuộc, trong lòng Phong Lẫm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi dạo quanh chân núi.
Họ ngắm nhìn bầu trời trong xanh như được gột rửa, nhìn những bông tuyết đang đọng lại trên cành cây, nhìn dòng sông đã bị đóng băng, nhìn những chú thỏ hoang từ trong rừng sâu đi ra ngoài để tìm thức ăn...
Cuối cùng, Cố Di Gia đứng trên một sườn đồi có hơi dốc, nhìn đoàn trưởng Phong đang đứng bên dưới hét lên một tiếng.
"Anh Lẫm..."
Hai mắt Phong Lẫm khẽ mở to, thấy cô từ sườn đồi lao xuống, anh vô thức đưa tay ra đỡ lấy cô.
Toàn thân Cố Di Gia ngã vào trong lòng anh, bởi vì anh vô thức dùng sức đỡ cô nên cô không những không bị ngã đau mà ngược lại còn bị anh ôm lấy eo nâng cô lên, cơ thể cô nhẹ như một chú chim đang sải cánh.
Cô vui vẻ nở nụ cười, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh.
Vạt áo dưới cái khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ được vén lên, đó là cái màu sáng nhất của mùa đông trong thế giới tuyết trắng này.
Những người lính đi tuần tra ngang qua nhìn thấy cảnh này, họ càng thêm ngưỡng mộ.
Người yêu của đoàn trưởng Phong thật biết cách mà!
Vừa gọi "anh Lẫm", vừa xông thẳng vào lòng đoàn trưởng Phong... A a a a, đây mới là kiểu phụ nữ mà đàn ông thích nhất phải không? Biết làm nũng, biết pha trò, còn biết gọi "anh yêu"... Ôi, ngọt chết người ta mất.
Không ngờ một người nghiêm túc lạnh lùng như đoàn trưởng Phong, trong đời sống riêng tư lại thân mật với người yêu như thế này.
Những người lính ngưỡng mộ đến mức hai mắt cũng đỏ lên, mặt cũng đã đỏ bừng, họ vội vã rời khỏi nơi này đây.
Lối sống trong quân đội tính ra cũng khá tốt, họ không có đi tuần tra bắt người trên đường như những mấy lính đeo băng tay đỏ, khi họ thấy những nam nữ thanh niên yêu đương có cử chỉ thân mật cũng không có trực tiếp lao tới.
Quân nhân có thể tìm được người yêu không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần không quá quá đáng thì họ đều sẽ bao dung hơn một chút.
Cố Di Gia đã quen với việc được đoàn trưởng Phong bế lên cao cao.
Cô rất thích lực tay của Phong Lẫm, anh bế cô giống như đang vác một bao gạo, rất nhẹ nhàng, không hề tốn sức.
Mặc dù so sánh mình với bao gạo có chút ngốc nghếch nhưng trước đây Cố Di Gia đã từng thấy đoàn trưởng Phong vác bao gạo nhẹ nhàng như vậy.
Hai người chơi đùa dưới chân núi hơn nửa giờ, cuối cùng Phong Lẫm vẫn sợ cô bị bệnh nên đã đưa cô về.
Cố Di Gia vẫn chơi chưa đã, cô cười tít mắt nói: "Đoàn trưởng Phong, mùa đông năm sau chúng ta lại đến đây chơi nữa nhé, đến lúc đó sức khỏe của em có lẽ đã tốt lên nhiều rồi, anh nhất định phải đưa em đi trượt tuyết đó."
Sân trượt tuyết tự nhiên này rất thích hợp để đi trượt tuyết.
Trước đây Cố Di Gia đã nghe anh trai cô kể mỗi năm khi vào mùa đông, quân đội sẽ tổ chức các cuộc thi như trượt tuyết để làm phong phú thêm cuộc sống của các binh lính.
Hiện tại Cố Di Gia không thể tham gia loại hoạt động này nhưng sang năm chắc chắn cô có thể tham gia được.
Phong Lẫm ừ một tiếng, nói: "Năm sau anh sẽ hỏi ông Hồ xem sao, nếu ông ấy đồng ý thì anh sẽ đưa em đến đây."
Những chuyện như này vẫn cần phải hỏi ý kiến của bác sĩ trước.