Chương 351: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 4
Chương 351: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 4
Chương 351: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 4
"Được thôi!" Cố Di Gia vui vẻ nói, cô cảm thấy ông nội Hồ nhất định sẽ đứng về phía mình.
Cô và ông Hồ là những đồng chí cách mạng trên cùng một mặt trận, quan hệ của họ rất tốt.
Khi hai người về đến nhà vừa hay cũng đã đến giờ cơm tối.
Ăn tối xong, dù cô có nói gì thì Phong Lẫm cũng không chịu đưa cô ra ngoài đi dạo, anh ở lại trong phòng chơi với cô, giúp cô xoa xoa cái bụng tiêu hóa thức ăn.
Quả thật đi dạo sau khi ăn xong để tiêu hóa cũng rất tốt, nhưng thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhất là sau khi trời tối, nhiệt độ giảm xuống, còn có tuyết rơi, anh không dám đưa cô ra ngoài mạo hiểm.
Cố Di Gia cảm thấy rất thoải mái khi được anh xoa, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông, nó ấm áp như máy mát xa thủ công tự nhiên vậy.
Cô bị anh vuốt ve đến híp cả mắt.
Ăn no rồi ngủ, chẳng có gì sai cả.
"Gia Gia." Đột nhiên đoàn trưởng Phong thấp giọng gọi cô.
Cố Di Gia mơ mơ màng màng trả lời anh, mặt còn ngái ngủ mở mắt ra nhìn anh, thấy anh hơi nghiêng người, khuôn mặt vừa điển trai vừa nam tính từ từ tiến lại gần cô.
Anh thì thầm: "Gọi lại lần nữa."
"Hả?" Cố Di Gia khó hiểu nhìn anh.
"... Chính là, gọi giống như hôm nay lúc em gọi anh ở dưới chân núi." Hai tai của đoàn trưởng Phong đỏ bừng, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Đột nhiên Cố Di Gia tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn anh.
Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tiếng "anh Lẫm" này lại có sức sát thương lớn với đoàn trưởng Phong như vậy sao? Thực ra lúc đó cô chỉ là tùy tiện gọi anh như vậy thôi.
Tất nhiên, nếu đoàn trưởng Phong thích như vậy...
"Anh Lẫm!" Cô vui vẻ gọi anh, khi thấy chóp tai anh đỏ bừng, trên mặt còn hiện lên vẻ ngại ngùng xấu hổ, đột nhiên cô một loại cảm giác rất có thành tựu.
Đoàn trưởng Phong cũng rất hài lòng, anh ôm người con gái xinh đẹp vào lòng, đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi anh như vậy.
Nó kích thích và sung sướng hơn những gì anh tưởng tượng.
*
Khu nhà tập thể quân đội ở thủ đô.
Khi cảnh vệ Tiểu Thẩm bưng một thùng kiện hàng lớn đi vào, Quản Tễ vô cùng mong đợi nói: "Là từ tỉnh H gửi đến phải không?"
"Vâng ạ." Tiểu Thẩm gật đầu.
Quan Tễ vui vẻ cầm lấy kiện hàng, bà ấy phát hiện kiện hàng lần này còn lớn hơn cả kiện hàng lần trước, đột nhiên bà ấy rất tò mò thứ đồ bên trong.
Bà ấy mở kiện hàng ra, bên trong vẫn có hai lá thư, sau đó là quần áo và một ít đặc sản địa phương và đồ bổ.
Quản Tễ không hề quan tâm đến các đặc hay địa phương hay đồ bổ đó mà chỉ nhìn vào quần áo bên trong.
Quần áo có áo len, quần len, khăn quàng cổ, găng tay, ... thậm chí còn có một chiếc mũ dệt kim, vừa nhìn đã biết là dành cho phụ nữ, hai bên còn có hai quả cầu len được đan bằng sợi len.
Cái này, cái này, cái này... Đột nhiên Quản Tễ bị thu hút bởi sự dễ thương của nó.
Đây là do con dâu út của mình làm thì phải? Cái này cũng quá dễ thương rồi, xem ra con dâu út này chắc chắn là một cô gái rất dễ thương.
Sau khi tư lệnh Phong về nhà, ông ấy thấy trên tay vợ mình đang cầm một chiếc mũ len, ông ấy cũng sững người trước kiểu dáng độc đáo này.
Đàn ông không ai hiểu nó có dễ thương hay không, họ chỉ cảm thấy hai quả cầu len này trông rất thú vị.
Khi nhìn thấy vợ mình đội cái mũ trên đầu, hai quả cầu nhỏ móc trên hai bên tai, có thể bảo vệ tai đỡ bị lạnh, ông ấy không khỏi bật cười.
"Đồng chí lão Quản, chiếc mũ này rất đẹp, rất hợp với bà." Tư lệnh Phong nói.
Quản Tễ rạo rực nói: "Cái này là con dâu út nhà mình đan đó, con bé còn đan cả áo len, quần len, khăn quàng cổ, găng tay, ... Ông xem này, trên chiếc áo len này còn có cả hoa văn, hoa văn này nhìn đẹp thật."
Quản Tễ hết lời khen ngợi, vui vẻ mặc nó vào.
Tư lệnh Phong xem xong thì cảm thấy cô bé này thật có lòng.
Lần trước vợ ông ấy đã gói ghém rất nhiều thứ gửi cho họ nhưng những thứ đó đều là dùng tiền mua, đối với họ mà nói thì nó chẳng là gì cả. Còn cô gái này lại tự tay đan áo len, quần len cho họ, lòng tốt như này thực sự rất hiếm có.
Khi người nhà họ Phong họ tìm người yêu, họ không hề coi trọng hoàn cảnh gia đình mà họ càng coi trọng nhân phẩm của họ hơn, chỉ cần nhân phẩm họ tốt thì nó đáng giá hơn bất cứ những thứ khác.
Đây cũng chính là nguyên nhân nhà họ Phong có thể hòa thuận như vậy.