Chương 368: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 2
Chương 368: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 2
Chương 368: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 2
Phong Lẫm nói: "Anh cũng không rõ lắm, có lẽ là quê chú Vinh không có người nào, trở về ăn Tết chỉ thêm đau lòng. Vợ của cháu trai chú ấy là người cùng quê, hàng năm bọn họ về quê ăn Tết, nhưng thật ra là đón Tết ở nhà mẹ đẻ cháu dâu, nghe nói nhà mẹ đẻ cháu dâu chú Vinh chỉ có một đứa con gái, con gái con rể cùng nhau về ăn Tết, cũng là thể hiện lòng hiếu thảo với cha mẹ."
Nghe vậy, Cố Di Gia đã hiểu.
Mặc dù ngày nay coi trọng việc nhiều con nhiều cháu là nhiều phúc, nhưng cũng có một số gia đình chỉ đẻ một con. Trong một gia đình chỉ có duy nhất một đứa con gái như vậy, thì điều này không có gì là quá đòi hỏi.
Chẳng trách hôm nay khi bọn họ đến nhà chúc Tết, trông chú Vinh lại vui như vậy.
Cố Di Gia cười nhìn anh: "Năm nào anh cũng đến chúc Tết chú Vinh sao?"
Phong Lẫm "ừm" một tiếng: "Sau khi gặp ông nội Hồ, nhân tiện sẽ đến chỗ chú ấy một chuyến, trước đây nếu không lái xe, anh sẽ ở đó uống chút rượu với chú ấy, xong ở lại một đêm rồi mới về."
Nhưng bây giờ có bạn gái, đương nhiên đưa bạn gái qua đêm bên ngoài sẽ không hay.
Khóe môi Cố Di Gia cong lên.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao chú Vinh lại tận tâm làm ẩm thực dược liệu để tẩm bổ cơ thể cho cô như vậy.
Xem ra bạn trai cô chỉ là người trông vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra lại là người trong nóng ngoài lạnh, rất hiếu thuận với người lớn. Anh trưởng thành trong một môi trường khác biệt với những người khác, quân đội chính là nhà của anh, những người lớn trong quân đội nhìn anh lớn lên, họ đều là bậc cha chú của anh.
Anh sẽ hiếu thuận với bọn họ bất cứ khi nào có thể, thăm hỏi, bầu bạn với bọn họ nhiều hơn.
Cố Di Gia và anh nói chuyện một lúc, thời gian dần dần trôi qua cho đến khi không còn tiếng nói nữa.
Phong Lẫm nhìn qua, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.
Anh dừng xe ở ven đường, cầm áo khoác quân đội choàng lên người cô, sau đó khởi động xe lại lần nữa, chỉ là tốc độ xe đi chậm hơn và êm hơn.
Chỉ cần khi trên xe có Cố Di Gia, anh lái xe đều rất ổn định, dù năm nay đường xá không tốt, anh cũng cố gắng giảm bớt xóc nảy.
Trước kia Cố Di Gia không cảm thấy gì, mấy lần sau thì phát hiện, bạn trai cô lái xe đúng là rất ổn định.
Ở trong khung cảnh thoải mái này, cô ngủ rất say.
Về đến khu nhà tập thể, Cố Di Gia được Phong Lẫm đánh thức.
Cô dụi dụi con mắt, mơ hồ hỏi: "Đến nhà rồi sao?"
Phong Lẫm "ừ" một tiếng, anh sờ một cái tay của cô, tay của cô vẫn còn có chút lạnh, không có nhiệt độ, khiến lòng anh hơi trầm xuống.
Khi Phong Lẫm đưa Cố Di Gia về, đúng lúc nhà họ Cố cũng đang ăn cơm tối nên bảo bọn họ cùng vào ăn cơm.
Có lẽ là do buổi trưa không nghỉ ngơi mà tinh thần của Cố Di Gia không tốt, nên không có cảm giác ngon miệng gì, sau khi uống bát canh thì đã thấy no, rồi ngồi ở đó ngủ gật.
Trần Ngải Phương sờ trán của cô, xác nhận nhiệt độ bình thường thì hơi kinh ngạc: "Buồn ngủ thế sao?"
"Buổi trưa Gia Gia không ngủ." Phong Lẫm nói.
Trần Ngải Phương biết sau khi bọn họ đưa ông Hồ về bệnh viện quân y thì còn đến thị trấn thăm chú Vinh, chú Vinh vẫn luôn làm ẩm thực dược liệu cho Gia Gia để bồi bổ cơ thể cho cô, đến chúc Tết ông ấy là chuyện nên làm, ở lại thị trấn lâu cho nên không ngủ trưa cũng là chuyện bình thường.
Lúc này cô ấy nói: "Được rồi, em ăn không vào thì đi ngủ đi."
Phong Lẫm đưa Cố Di Gia về phòng, sau đó lại đi lấy nước cho cô rửa mặt, để cô nhẹ nhàng thoải mái lên giường đi ngủ.
Cố Di Gia vốn dĩ rất buồn ngủ nhưng nhìn thấy đoàn trưởng Phong bận rộn, nên cố gắng mở mắt không ngủ.
Khi ấn cô vào trong chăn, Phong Lẫm thấy cô rõ ràng đang buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng mở mắt, ngồi xuống trước giường cô, nhẹ giọng hỏi thăm: "Gia Gia, làm sao vậy?"
Cố Di Gia đưa tay kéo tay anh, kéo vào trong chăn sưởi ấm chăn giúp cô.
Cô cười nói: "Đoàn trưởng Phong, khi nào thì chúng ta kết hôn? Tết năm nay, rất nhiều người đều đang hỏi khi nào chúng ta kết hôn đấy."
Phong Lẫm: "..."
Vấn đề này, Cố Di Gia từng hỏi rất nhiều lần, nhưng chủ yếu đều là trêu chọc anh, rõ ràng cô cũng biết nguyên nhân vì sao bọn họ tạm thời chưa kết hôn.
Anh có chút bất đắc dĩ: "Gia Gia, đợi đến khi cơ thể em khỏe hơn, chúng ta sẽ kết hôn."
"Vậy là bao giờ... ?" Cố Di Gia lẩm bẩm nói: "Thật ra kết hôn sớm và kết hôn muộn cũng không khác nhau lắm, đoàn trưởng Phong vẫn sẽ chăm sóc người khác tốt như vậy, em muốn kết hôn với anh, sống chung với anh..."