Chương 370: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 4
Chương 370: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 4
Chương 370: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 4
Hai mắt Đại Hoa sáng lên nhìn cô, cô bé trước nay luôn lanh lợi, lúc này lại có chút ngượng ngùng: "Đây là cái tên mà mẹ cháu nhờ một người bà nội trong thôn đặt cho chúng cháu..."
Thời điểm ba chị em cô bé sinh ra thì đều ở trong thôn, các bé gái trong thôn lấy tên rất tùy ý, nhưng mẹ cô bé vẫn lén cầm một túi khoai lang đến tìm bà cụ được cho là có học thức cao nhất trong thôn để nhờ đặt tên cho chị em cô bé.
Cố Di Gia lấy số đo xong, hỏi: "Cháu có muốn học may quần áo với cô không?"
Chu Hồng Anh thoáng sửng sốt, hai mắt Đại Hoa mở lớn, trong mắt dường như lóe lên cái gì đó rồi mạnh dạn đồng ý: "Cháu muốn học cùng cô, cô thật sự bằng lòng dạy cháu ạ?"
"Bằng lòng." Cố Di Gia cười nói: "Muốn học thì cứ đến, cô có thể dạy cháu."
Bờ môi Chu Hồng Anh run rẩy, muốn nói gì đó nhưng cô ấy trời sinh mồm miệng vụng về, căn bản nói không nên lời.
Sự thông minh và nhanh nhẹn ngày thường của Đại Hoa cũng biến mất, chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn.
Hai mẹ con đều hiểu, đây là Cố Di Gia đang giúp đỡ bọn họ, nếu loại chuyện như may quần áo này tùy tiện có thể làm được thì may vá cũng sẽ không nổi tiếng trong thôn như thế.
Huống chi, Cố Di Gia may quần áo đến cả chủ nhiệm Tống cũng từng khoe, ai mà không biết cô may quần áo đẹp.
Không ít người còn đặc biệt tới cửa, nhờ cô may quần áo đấy.
Cố Di Gia có việc phải làm, càng có thể đường đường chính chính trốn ở trong phòng mà không phải đi ra ngoài, không cần phải đối mặt với sự thúc giục cưới của chị dâu và mọi người.
Đại Hoa dè dặt ngồi bên cạnh cô, nghe cô giảng giải cách may quần áo, cô còn dạy cô bé vẽ.
May quần áo mùa hè rất dễ, chỉ mất hai ngày là làm xong.
Đó là do cô cố ý thả chậm tốc độ, để Đại Hoa có thể nắm rõ cách may quần áo.
Mỗi lúc như thế, mắt Đại Hoa sẽ rất sáng, học tập hăng say, không bỏ sót một thứ gì. Bất kể là thời đại nào con gái học thêm chút kỹ năng đều tốt, Cố Di Gia không thể giúp được nhiều người, chỉ có thể làm để cô bé có thể nhìn.
Huống chi, sau này cô cũng sẽ không dựa vào việc may quần áo để kiếm sống, cô có rất nhiều cách kiếm tiền, đây chỉ là một trong số những cách đó.
Sau khi Đại Hoa may xong quần áo, Cố Di Gia lại đảm nhận riêng một số việc, đều là may quần áo cho trẻ con ở nhà.
Quần áo trẻ con rất đơn giản, may cũng nhanh, tiền bỏ ra cũng không nhiều.
Cô chỉ định nhận một ít hoặc là không nhận luôn, nhưng những người kia đều sẽ cầm một ít lương thực tới, coi như là một khoản chi phí cho công sức vất vả đã bỏ ra.
Trần Ngải Phương nhìn trong nhà có thêm khoai lang, khoai tây và các loại đậu, tất cả đều do mọi người mang tới, cô ấy không khỏi cười nói: "Xem ra nhà chúng ta mua bớt lương thực được rồi."
"Con muốn ăn khoai nướng với đậu tương rang!" Bảo Hoa hét lên.
Trần Ngải Phương cười mắng một câu: "Ăn cái gì? Ngày nào chỉ nghĩ đến ăn, con sắp bị nhiệt rồi đó." Cô ấy nói rồi ôm khuôn mặt con gái, bảo cô bé há miệng, quả nhiên cô ấy thấy trên lợi có một vết rộp lớn.
Bảo Sơn ngồi ở bên cạnh cô út đọc sách, cậu bé nhìn thoáng qua rồi lên tiếng: "Mẹ, mẹ không thể để cho Bảo Hoa ăn nữa, tránh cho cái miệng nổi đầy mụn rộp rồi lại chẳng ăn được đồ gì."
Trần Ngải Phương gật đầu: "Anh trai con nói đúng đấy, con không được ăn nữa, mấy ngày nay phải ăn thanh đạm cho mẹ."
Bảo Hoa kêu thảm: "Không chịu đâu, con sẽ đói mất!"
Khi Cố Minh Thành trở về, nghe nói con gái ăn quá nhiều đồ nướng, dầu chiên mà bị nhiệt, trong miệng nổi mụn nước, anh ấy không khỏi có chút chột dạ.
Trong dịp Tết này, anh ấy thường xuyên dẫn con gái đi chúc Tết đồng đội, mọi người thấy con gái anh ấy đáng yêu nên toàn nhét đồ vào tay cô bé, còn con gái thì ai đưa cho cũng nhận, cái gì cũng ăn.
Mỗi lần Bảo Hoa đều ra ngoài với cái bụng rỗng rồi về nhà với cái bụng căng tròn.
Đối mặt với bộ dạng nước mắt đầm đìa đòi tới cứu trợ của con gái, Cố Minh Thành dời tầm mắt đi chỗ khác: "Bảo Hoa, nghe lời mẹ con đi."
Bảo Hoa quá tủi thân, không phải cô bé chỉ ăn nhiều một chút thôi sao, miệng bị nhiệt thì cô bé cũng không thể làm gì mà.
Bảo sau này cô bé chỉ có thể ăn thanh đạm, còn không thể ăn no, cô bé quá cảm thấy rất ấm ức.