Chương 391: Kết Hôn Vào Mùa Thu 2
Chương 391: Kết Hôn Vào Mùa Thu 2
Chương 391: Kết Hôn Vào Mùa Thu 2
Ngược lại là đoàn trưởng Phong lại bị hành động táo bạo đó của cô làm cho da đầu tê rần, nhanh chóng ôm lấy cô nhích người sang bên cạnh, hai người đứng dưới chân tường, như vậy thì nếu như có người đi qua thì anh cũng có thể che chắn cho cô.
Mặc dù xung quanh đây rất tối, cho dù có người đi ra thì cũng không thấy được gì cả, nhưng ít nhiều gì lòng anh vẫn có chút cảm giác gì đó.
Trong chuyện nam nữ thế này thì Phong Lẫm giống hệt như những người trong thời đại này, chỉ cần ở bên ngoài thì sẽ luôn kiêng dè mọi thứ.
Còn Cố Di Gia nữa, cô gái này đúng là gan dạ thật, cô hoàn toàn không nghĩ đây là chuyện to tát gì cả, cô còn thuận thế đưa tay vòng qua eo ôm lấy anh.
"Đoàn trưởng Phong anh tốt thật đấy." Cô nũng nịu nói: "Thật ra hôm nay lúc gặp được đồng chí Hứa ở đoàn văn công thì em có nói với anh ấy là đoàn trưởng Phong đối xử với em rất tốt, bọn mình sắp kết hôn rồi."
Phong Lẫm sững sờ, gương mặt cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết nhưng trong lòng cảm thấy bất lực.
Rõ ràng cô biết anh quan tâm đến chuyện này nhưng cứ nhất quyết phải trêu chọc anh, mãi cho đến hôm nay mới chịu nói lời dễ nghe.
Nếu như hôm nay lão Cố hỏi anh khi nào thì kết hôn mà anh vẫn chưa đưa ra một đáp án chính xác thì sợ là cô gái này sẽ tiếp tục giận dỗi anh, thậm chí còn không thèm để ý đến anh nữa mất.
May là...
Phong Lẫm ôm lấy cô gái trong lòng mình, chắc có lẽ là do trời quá tối nên sự kiềm chế của ban ngày cũng đã biến mất, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi vẫn đang lải nhải của cô...
Mãi cho đến khi cảm nhận được hơi thở của cô không còn ổn định nữa thì anh mới kiềm chế bản thân buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô để cô dễ thở hơn.
Phía xa xa vọng lại âm thanh trò chuyện của một gia đình nào đó nhưng không hề rõ ràng, vì thế không gian bên này càng yên tĩnh hơn.
Phong Lẫm ôm lấy cô: "Được rồi, em về đi, sáng ngày mai anh đến đón em."
Cố Di Gia không đành lòng, lần này anh rời đi tận hai tháng hơn, khoảng thời gian đó cô luôn nhớ anh, nay cuối cùng anh cũng đã về, cô muốn quấn lấy anh lâu hơn chút.
Nhưng tiếc là hai người họ vẫn chưa kết hôn nên không được phép ở chung vào buổi tối.
Cố Di Gia lưu luyến không đành lòng về đến nhà, nhớ lại hơi ấm trên người bạn trai mình, nghĩ bụng phải nhanh chóng kết hôn mới được, nếu không thì có rất nhiều không thể làm được.
Cô thẫn thờ bước vào nhà, lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy anh mình vẫn còn ngồi ở đó.
"Anh cả, anh vẫn chưa ngủ sao?" Cố Di Gia tiện miệng hỏi một câu.
Cố Minh Thành trả lời một cách rất kỳ lạ: "Em gái anh còn chưa về thì làm sao anh có thể yên tâm đi ngủ được chứ?"
Cố Di Gia trả lời lại một cách hùng hồn: "Có gì mà không yên tâm được chứ? Đoàn trưởng Phong mà anh còn không yên tâm sao? Hay là anh không yên tâm em, lo là em sẽ làm ra chuyện gì đó với anh ấy?"
Cố Minh Thành nghe xong thì da đầu tê rần, cảm thấy hoảng sợ: "Em còn muốn làm gì cậu ấy thế? Hai đứa vẫn chưa kết hôn đâu đấy, em đừng làm chuyện quá đáng!"
Không biết lão Phong có bị doạ không nữa.
"Em biết rồi mà, không phải sắp kết hôn rồi sao?" Tâm trạng Cố Di Gia rất tốt.
Thấy cô nhẹ nhàng bước về phòng, Cố Minh Thành chỉ có thể thở dài đầy bất lực.
Trước đây sao anh ấy lại không biết cô em gái này của mình lại táo bạo như vậy chứ, chuyện gì cũng dám nghĩ dám làm. Nếu so sánh thì Phong Lẫm lại trông vô cùng đứng đắn, mặc cho anh có lạnh lùng nghiêm nghị đến đâu, lại còn trông hơi đáng sợ nhưng thật ra lại là một chính nhân quân tử, chỉ sợ ngay cả lúc ở cạnh con gái nhà người ta cần làm gì anh cũng không biết.
Nếu như vậy thì cũng chỉ có chuyện em gái của anh ấy ức hiếp lão Phong thôi, lão Phong làm gì ức hiếp được ai chứ?
**
Sáng sớm hôm sau Phong Lẫm lại đến.
Cố Minh Thành không kìm lòng được phải quan sát anh.
"Sao thế?" Phong Lẫm ngẩng đầu lên nhìn sang đó, hỏi thử xem có chuyện gì không.
Cố Minh Thành bước đến vỗ lên vai anh: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu làm em rể của tôi cũng rất tốt." Nếu như đổi lại là người khác khi gặp phải cô em gái đó của mình thì anh ấy thật sự lo lắng đối phương bị em gái mình ức hiếp, sau đó sẽ thẹn quá hóa giận, đối xử không tốt với cô.
Nếu như là lão Phong thì anh ấy không cần lo lắng những chuyện này nữa.
Mặc dù Phong Lẫm không hiểu anh ấy đang nghĩ gì nhưng rõ ràng anh vợ đây rất hài lòng về mình, riêng chuyện này thôi cũng khiến anh rất vui.
Ngay cả anh vợ cũng không gây khó dễ cho anh, xem ra anh có thể lấy được vợ một cách rất thuận lợi.