Chương 425: Ý Nghĩ Không Nên Có 4
Chương 425: Ý Nghĩ Không Nên Có 4
Chương 425: Ý Nghĩ Không Nên Có 4
Cố Di Gia muốn mời Tiểu Trương lên nhà, rót nước uống mời cậu ấy. Tiểu Trương khoát tay nói không khát, ở đây chờ họ xuống là được rồi.
Nghĩ đến việc nhiều đồ thế này mà cứ nhấc tới nhấc lui cũng phiền toái, vì vậy Cố Di Gia cũng không khăng khăng nữa.
Trở lại trong phòng, Phong Lẫm rót một ly nước để cô uống trước cho đỡ khát. Sau đó anh cũng rót một ly cho mình rồi mang hành lý đã sắp xếp xong từ sáng xuống dưới.
Sau khi trả phòng, ba người lập tức rời đi.
Trên đường trở về, Cố Di Gia lại ngủ hơn nửa đường.
Không còn cách nào khác, con đường này quá lắc lư. Mặc dù có đoàn trưởng Phong để dựa vào nhưng vẫn có chút cảm giác chấn động. Cứ lắc lư, tròng trành như này, Cố Di Gia thật sự không chống đỡ được cơn buồn ngủ, rất nhanh đã tựa vào trong ngực người đàn ông kia rồi thiếp đi.
Lúc trở lại chỗ ở, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Tiểu Trương đưa đồ đến Cố gia giúp họ.
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương vẫn còn chưa ngủ. Thấy họ trở lại thì vội vàng nói: "Đói không? Muốn ăn gì không để chị làm cho?"
Biết bọn họ về giờ này chắc có lẽ còn chưa kịp ăn cái gì.
Cố Di Gia thật sự có chút đói: "Chị dâu, em muốn ăn mì nước."
"Được." Trần Ngải Phương cười nói: "Biết hôm nay các em về nên buổi chiều chị đã hầm gà, đúng lúc nấu cho các em bát mì gà." Sau đó cô ấy lại mời Tiểu Trương: "Tiểu Trương cũng ở lại ăn một chút đi."
Tiểu Trương vội nói: "Chị dâu, không cần đâu. Em còn có việc, em đi ăn với mấy doanh trưởng ở nhà ăn bên kia là được rồi, ở đấy chắc vẫn còn đồ ăn."
Vừa nói cậu ấy đã vội vàng rời đi, sợ bị giữ lại dùng cơm.
Bảo Hoa từ trong nhà chạy ra, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Cô út, thành phố có vui không ạ?"
"Vui." Cố Di Gia gật đầu.
Bảo Hoa nhất thời có hơi tủi thân, khóe miệng cong xuống: "Hai cô chú không đưa con đi chơi..."
Cô bé cũng muốn đi cùng cô út và chú Phong tới thành phố chơi.
Cố Di Gia không quen nhìn cô bé buồn, bèn dụ dỗ nói: "Không có cách nào rồi, Bảo Hoa còn phải đi học mà. Hay là chờ sau này con được nghỉ, mọi người đều rảnh, chúng ta lại lên thành phố chơi có được không?"
Bảo Hoa lập tức vui vẻ: "Được ạ! Được ạ! Quyết định vậy nha!" Cô bé quay đầu nhìn về phía đoàn trưởng Phong: "Chú Phong làm chứng."
Đoàn trưởng Phong vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mì gà chẳng mấy chốc đã làm xong.
Cố Di Gia và Phong Lẫm ngồi xuống ăn mì. Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cất đồ giúp họ xong. Đồng thời Trần Ngải Phương cũng kiểm tra xem họ mua có đủ đồ hay chưa.
Cái này nhìn một cái đã phát hiện họ mua quá nhiều đồ, không chỉ mua đủ, mà còn mua rất nhiều.
Cô ấy không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng Phong, thầm nghĩ xem ra tiền gửi ngân hàng của đoàn trưởng Phong không ít, nếu không cũng không thể vung tay vung chân tiêu hoang như vậy.
"Chị dâu, làm sao vậy?" Cố Di Gia quay đầu nhìn tới, mặt nở nụ cười.
Trần Ngải Phương dừng lại, uyển chuyển nói: "Các em mua nhiều đồ quá..."
Không đợi đoàn trưởng Phong mở miệng, Cố Di Gia đã cười híp mắt nói: "Thật ra là dùng phiếu đổi đồ, đều là mẹ của đoàn trưởng Phong cho, bọn em không tốn tiền gì đâu."
Dường như mẹ chồng tương lai đã bao trọn gói đồ kết hôn của bọn họ. Bà không thể tới đây, vậy nên đã gửi phiếu tới.
Dì Quản muốn thể hiện rằng, mình có tiền có phiếu nên tuyệt đối không thể để con trai và con dâu nhỏ bị thiệt thòi. Nếu thiếu cái gì thì đôi bạn trẻ có thể thoải mái mà mua.
Sau khi ăn xong, đến lúc nghỉ ngơi. Cố Di Gia đi rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mặc dù hai ngày hôm nay nghỉ ngơi cũng không ít, ở trên xe cũng ngủ hơn nửa đường nhưng ra ngoài một chuyến, rốt cuộc cô vẫn có chút mệt mỏi. Thân thể cô không so được với người bình thường, bây giờ đã rất buồn ngủ rồi.
Cô nói với người vừa đưa mình về là đoàn trưởng Phong: "Anh Lẫm, anh cũng về nghỉ đi, có phải ngày mai anh vẫn còn một ngày nghỉ phép không? Chúng ta mang đồ vừa mua đến nhà mới, cùng nhau trang trí. ."
Phong Lẫm ngồi ở mép giường, thấy cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được mà vẫn còn phải kéo anh dặn dò thì nói nhỏ lại.
"Ừm! Anh biết rồi. Em mau ngủ đi."
Cô lại lẩm bẩm thêm hai tiếng nữa rồi rốt cuộc không nhịn được, hoàn toàn ngủ mất.
Phong Lẫm ngồi một lúc, chắc chắn cô không tỉnh lại mới đứng dậy rời đi, rón rén đóng cửa lại.