Chương 424: Ý Nghĩ Không Nên Có 3
Chương 424: Ý Nghĩ Không Nên Có 3
Chương 424: Ý Nghĩ Không Nên Có 3
Thật ra thì không chỉ con gái mà ngay cả bà ta cũng thầm có chút tiếc nuối. Nếu như đoàn trưởng Phong chưa có đối tượng thì bà ta cũng sẽ cố gắng tranh thủ cho con gái mình một chút.
Thế nhưng người trong thành phố không ngu muội giống như người nông thôn. Thấy quân nhân xuống nước cứu vớt cô gái trẻ thì bắt người ta phải chịu trách nhiệm, nếu không thì sẽ nói bóng nói gió, bêu xấu quân nhân, ép chết cô gái được quân nhân cứu lên.
Nếu như vậy thì sau này, quân nhân kia còn muốn cứu người nữa hay không? Cứ cứu người xong, chẳng lẽ ai người ta cũng phải chịu trách nhiệm cưới à? Đấy chẳng phải là trò cười à?
Cho nên lần này con gái rơi xuống nước được người cứu lên, bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều. Đặc biệt là lúc tới đó để cảm ơn, họ không hề không đề cập tới những thứ khác.
***
Phong Lẫm đi xe đạp, chở Cố Di Gia đến công viên bên cạnh để leo núi.
Anh cố tình mang theo nước và một một ít thức ăn điểm tâm, bởi vì sợ rằng nửa đường cô sẽ đói. Sau đó, hai người đi leo núi rất thuận lợi, thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.
"Sao chủ nhiệm Trang đó lại biết anh?" Cố Di Gia hỏi.
Phong Lẫm lập tức giải thích. Chủ nhiệm Trang làm trong chính phủ, trước kia lúc anh tới thành phố làm việc đã gặp mặt ông ta mấy lần, coi như là quen biết.
Cố Di Gia bừng tỉnh: "Vậy thì quả thật rất có duyên."
Phong Lẫm không nói gì, anh không để chuyện này ở trong lòng.
Thấy vậy, cô cũng không nói thêm nữa. Rõ ràng là cô gái kia có hảo cảm với đoàn trưởng Phong. Tuy nhiên, cô ta vẫn là một người hiểu lễ nghĩa, biết anh có đối tượng thì trừ việc cảm ơn bên ngoài ra thì không nói gì nữa.
Hai người rất nhanh đã bỏ qua chuyện này mà đi leo núi. Sau đó lại đi dạo qua một loạt kiến trúc cổ ở bên cạnh, bất tri bất giác cũng đã đến buổi trưa.
Mặc dù nửa đường đều là đoàn trưởng Phong cưỡi xe đạp chở cô đi khắp nơi nhưng Cố Di Gia vẫn cảm thấy hơi mệt.
Giữa trưa, họ dừng lại tại một quán ăn tư nhân nhỏ để ăn cơm, sau khi cơm nước xong, họ trở về nhà khách để nghỉ ngơi.
Ngủ trưa khoảng một tiếng đồng hồ, Cố Di Gia cũng tỉnh lại.
Tiếp đó, bọn họ tới cửa hàng bách hóa tổng hợp trong thành phố để mua đồ.
Hàng hóa trong cửa hàng bách hóa tổng hợp thành phố vô cùng nhiều, mẫu mã đa dạng khiến người nhìn hoa cả mắt.
Cố Di Gia đã từng nhìn qua siêu thị lớn ở đời sau nên không cảm thấy gì, thích nhất đó là đồ nhiều nên có thể mua đầy đủ hết trong một lần.
Bởi vì nhiều người, Phong Lẫm vẫn một mực che chở cô, chắn ở phía trước người cô, không để cho người khác chen đến cô.
Hai người đi mua đồ trải giường đầu tiên.
Mua một bộ chăn ga gối đệm cho ngày cưới. Đoàn trưởng Phong dùng một tay nhấc đồ bó đồ được gói chung với nhau, một tay che chở cô rồi di chuyển đến những chỗ khác.
Đồ vật trong tay đoàn trưởng Phong càng ngày càng nhiều, tuy nhiên anh vẫn xách rất vững vàng.
Cố Di Gia nghiêng đầu, hỏi: "Có nặng không? Có muốn em cầm hộ một ít không?"
"Không cần." Phong Lẫm lắc đầu, bảo cô nhìn đường: "Còn muốn mua cái gì nữa không?"
Ánh mắt Cố Di Gia di chuyển nhìn xung quanh, thấy có chỗ bán kẹo bèn nói: "Mua thêm chút vui kẹo về, đến lúc ấy còn đưa kẹo mừng cho mọi người nữa."
Phong Lẫm gật đầu, dắt tay cô đi mua kẹo.
Có không ít loại kẹo, nhiều hơn so với ở dưới huyện. Cố Di Gia mua mỗi loại một ít. Trừ kẹo mừng phát ra ngoài còn phải mua chút để nhà mình ăn nữa. Cũng mua cả kẹo sữa thỏ trắng to và kẹo trái cây.
Hai người họ mua cả túi kẹo lớn.
Lúc này, hai tay Phong Lẫm đã đầy đồ.
Vì vậy Cố Di Gia nắm chặt ống tay áo anh để tránh bị người ta tách ra.
Hai người cố gắng trong cửa hàng bách hóa hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua đầy đủ mọi thứ rồi nhanh chóng rời đi.
Trong cửa hàng bách hóa kia có quá nhiều người, không khí cũng ngột ngạt, Cố Di Gia có chút không chịu nổi. Sau khi ra ngoài, cô đã lập tức há to miệng hít một hơi thật đầy không khí mới mẻ.
Phong Lẫm vỗ lưng thuận khí cho cô, hỏi: "Sao rồi?"
"Vẫn ổn." Sắc mặt hơi tái khi cô cố gắng kìm nén dần dần khôi phục lại như cũ, cười về phía anh nói: "Anh yên tâm đi, bây giờ em không yếu ớt như trước đâu."
Thân thể này cô đã điều dưỡng một năm. Thật ra thì điều dưỡng cũng tàm tạm rồi, cô có thể cảm thấy thân thể nhanh nhẹn hơn, không động một chút là ngất xỉu nữa.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người mang đồ trở về nhà khách.
Lúc trở lại nhà khách thì phát hiện Tiểu Trương đã tới, đang đợi bọn họ. Thấy hai người đi vào, cậu ấy vội vàng đi qua cầm đồ giúp.
"Đoàn trưởng, đồng chí Cố, đã mua xong hết đồ chưa?"
"Mua xong rồi." Cố Di Gia cười với cậu ấy: "Để anh đợi lâu rồi, xin lỗi nha..."
Tiểu Trương cười nói: "Thật ra thì cũng không chờ bao lâu, tôi cũng vừa mới đến."