Chương 423: Ý Nghĩ Không Nên Có 2
Chương 423: Ý Nghĩ Không Nên Có 2
Chương 423: Ý Nghĩ Không Nên Có 2
Từ dáng vẻ sáng sủa, thoải mái, từ thần thái hòa nhã, thản nhiên của cô có thể thấy, cô gái này có lẽ được sống trong sự cưng chiều, không cần bôn ba, buồn phiền vì cuộc sống. Cô có khí chất thuần khiết, chú trọng vào cách ăn mặc. Rõ ràng, cô không đeo trang sức rực rỡ gì nhưng vẫn có thể cảm thấy được vẻ đẹp tri thức, thông tuệ rực rỡ tỏa ra từ bên trong cô.
Cô gái giống như vậy cũng chỉ có những gia đình có gia thế không tầm thường, được cưng chiều từ nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, suy nghĩ một chút về thân phận của đoàn trưởng Phong và nhà họ Phong đằng sau anh thì gia thế cô gái có thể kết hôn cùng anh chắc có lẽ cũng không kém.
Tôn Hồng Diễm nghĩ tới đây thì quay đầu nhìn con gái mình.
Con gái bà ta năm nay đã hai mươi ba tuổi, đã đến tuổi kết hôn từ lâu. Mấy năm nay, đối tượng xem mắt cũng không ít nhưng đáng tiếc cô ta đều không vừa ý. Ngày hôm qua, người được chị ruột bà ta giới thiệu cũng có điều kiện không tệ cha mẹ đều là người trong chính phủ nhưng nếu so sánh với đoàn trưởng Phong thì đúng là chỉ như một hạt bụi.
Về đến nhà, Tôn Hồng Diễm vào phòng của con gái, nói với cô ta: "Nghi Giai, lần sau mẹ sẽ nhờ người giới thiệu cho con một người tốt, Vương Khánh Tổ hôm qua coi như quên đi."
Trang Nghi Giai gật đầu, nói: "Vương Khánh Tổ kia quả thật đáng ghét, chẳng giống đàn ông chút nào, tính tình không phóng khoáng. Nếu lúc ấy anh ta không làm con bị sợ thì bọn con đã không bị rơi xuống nước.
Nói đến chỗ này là cô ta thấy tức giận, chèo thuyền phải thì phải chèo thật tốt chứ. Hai người nói mấy câu đã phát hiện tính cách không hợp nhau, bởi vì câu nào của Vương Khánh Tổ cũng đều hy vọng sau khi bọn họ kết hôn, cô sẽ xin nghỉ việc để ở nhà sinh con và làm việc nhà, chăm sóc cha mẹ và người nhà của anh ta.
Đây là loại đàn ông gì chứ? Dựa vào cái gì mà cô ta phải bỏ công việc của mình vì anh ta? Tại sao không phải anh ta xin nghỉ việc mà ở nhà sinh con rồi làm việc nhà? Cha mẹ và người nhà của anh ta mà anh ta không phục vụ, lại còn muốn cô ta phải phục vụ à?
Tóm lại là không có cửa. Cô gái như cô ta tuyệt đối không nghe.
Trang Nghi Giai cũng là người được cưng chiều lớn lên, nào có thể chịu được cục tức này, bởi vậy nên cô ta mới phản vác.
Có thể cô ta nói chuyện hơi công kích, chọc vào họng Vương Khánh Tổ kia, sau đó anh ta bèn cố ý chèo thuyền lộn xộn, muốn hù dọa cô ta khiến cô ta nhượng bộ.
Kết quả thì hay rồi, cuối cùng thuyền lật, hai người đều bị rơi xuống nước.
Tôn Hồng Diễm nghe được quá trình, trong lòng cũng tức giận. Cái tên Vương Khánh Tổ này thật sự không ra gì. Dạng đàn ông như vậy, làm sao bà ta có thể yên tâm gả cô gái mà mình cưng chiều cho anh ta chứ?
Ngay cả vĩ nhân cũng đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Bây giờ cũng không có nhà nào yêu cầu đàn bà sau khi kết hôn phải từ chức về nhà sinh con và làm việc nhà, phục vụ cha mẹ chồng nữa. Nếu truyền ra ngoài, người đời chắc chắn sẽ dùng nước miếng chửi chết.
Tôn Hồng Diễm lại an ủi con gái thêm một lần nữa.
Thật ra thì Trang Nghi Giai cũng không khó chịu bao nhiêu. Chẳng qua là cô ta thấy, nếu như tìm đối tượng thì sau này không nên tìm lại những người nhìn thì có vẻ lịch sự nhưng thật ra chẳng có tí đàn ông nào cả.
Bọn họ là những người giỏi làm bộ làm tịch nhất, quan trọng là chỉ được cái mã ngoài.
"Mẹ, thật ra thì... Quân nhân rất tốt." Trang Nghi Giai nói: "Hay là, mẹ bảo người ta giới thiệu quân nhân cho con đi?"
Trong lòng Tôn Hồng Diễm cũng hơi dao động: "Con nói gì thế? Làm lính tốt chỗ nào? Không phải trước kia con còn nói làm lính là thô lỗ à?"
Trang Nghi Giai "ôi chao" một tiếng: "Mẹ, trước kia là con không hiểu chuyện, không tiếp xúc qua những quân nhân kia, cho nên mới... Lần này con phát hiện, làm lính rất tốt. Quan trọng nhất là lúc mấu chốt, quân nhân còn tương đối đáng tin."
Cô ta cắn môi, trong lòng vẫn có vài phần mất mát.
Nếu như đoàn trưởng Phong chưa có người yêu thì quả thật cô ta cũng có chút tâm tư. Nhưng anh lại có người yêu xinh đẹp như thế, thậm chí chuẩn bị kết hôn rồi, cô ta nào dám có ý tứ gì nữa. Thế chẳng phải là không có đạo đức hay sao?
Tôn Hồng Diễm nghe cô nói như vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bà ta chỉ sợ con bé này bởi vì đoàn trưởng Phong cứu mình mà sinh ra ý nghĩ không nên có.