Chương 429: Đoàn Trưởng Phong Làm Tất 4
Chương 429: Đoàn Trưởng Phong Làm Tất 4
Chương 429: Đoàn Trưởng Phong Làm Tất 4
Phương Mỹ Di nghe được lời cô thì cảm thấy yên tâm, tiếp tục nói về những chuyện khác.
Thời gian cô ấy ở nhà họ Cố khá lâu nên còn ở nhà họ Cố ăn ké một bữa cơm.
Tuy rằng là con gái của sư đoàn trưởng nhưng Phương Mỹ Di cũng không có kiểu cách của một thiên kim tiểu thư. Cô ấy rất nhiệt tình đi nhóm lửa nấu cơm cùng với Trần Ngải Phương.
"Thật ra thì tớ không biết làm nhưng tớ biết nhóm lửa." Cô ấy nhét thêm củi vào bếp rồi quay ra hỏi Cố Di Gia đang rảnh rỗi ngồi bên cạnh: "Gia Gia, cậu thì sao? Cậu có biết nấu cơm không?"
"Không!" Cố Di Gia ung dung, bình tĩnh nói.
Phương Mỹ Di hỏi: "Vậy phải làm sao? Sau khi cậu kết hôn với đoàn trưởng Phong, chẳng lẽ cậu định sang nhà ăn để ăn cơm à?"
"Không sao đâu, đã có đoàn trưởng Phong rồi." Cố Di Gia nói như lẽ đương nhiên: "Đoàn trưởng Phong sẽ nấu cơm."
Phương Mỹ Di kinh ngạc, hai mắt mở to. Đoàn trưởng Phong nấu cơm sao? Ai mà ngờ được rằng người giống đoàn trưởng Phong lại đi nấu cơm.
Sau đó cô ấy lại nghĩ ra: "Nếu đoàn trưởng Phong không ở nhà thì sao?"
Cố Di Gia rất bình tĩnh: "Thì tớ lại đến nhà ăn để ăn, hoặc là về nhà ăn cơm chị dâu tớ nấu."
Phương Mỹ Di: "..."
Cuối cùng, Phương Mỹ Di ôm mặt mà suy nghĩ một lát, nói một cách chân thành: "Tớ hiểu rồi! Nghe cậu nói như vậy, đột nhiên tớ cũng có chút muốn tìm một người đàn ông gần nhà để gả. Đến lúc đó không có việc gì là về nhà mẹ đẻ, ăn đồ ăn dì Lan làm."
Trần Ngải Phương suýt chút nữa bị này hai người làm cười chết.
Nhưng mà đây chắc cũng là nguyện vọng đơn giản nhất của con gái thôi. Cho dù có lập gia đình thì họ vẫn là cục cưng. Chỉ cần họ về nhà mẹ đẻ, thì cha mẹ vẫn coi các cô ấy như bé cưng.
Cố Di Gia nhắc nhở cô ấy: "Nếu như cậu muốn tìm một người đàn ông gần nhà, vậy thì có thể tìm trong quân đội."
Vẻ mặt Phương Mỹ Di hơi cứng lại, sau đó bĩu môi: "Bỏ đi, tớ không thích đàn ông thô kệch."
Những anh lính trong quân đội dù có đẹp trai giống đoàn trưởng Phong thì ở trong mắt cô ấy cùng là thô kệch. Cô ấy thích những người làm công tác văn hóa gì đó hơn. Họ lịch sự văn nhã, nhìn cũng dịu dàng.
Phương Mỹ Di ở nhà họ Cố ăn xong cơm chiều rồi mới rời đi.
Trong thời gian đó, cô ấy luôn luôn bám lấy Cố Di Gia, làm đoàn trưởng Phong khá khó chịu.
Thấy cuối cùng cô ấy đã rời đi, vẻ mặt lạnh lùng của đoàn trưởng Phong mới hòa hoãn đôi chút, anh kéo người yêu ra cửa tản bộ.
"Đã trễ thế này, các em đừng đi xa đấy." Cố Minh Thành không vui hô to, không hề thông cảm cho tâm tình của chiến hữu.
Đoàn trưởng Phong coi như không nghe thấy, dắt người yêu thong dong đi dạo trong khu tập thể.
Tuy rằng còn chưa tới trung thu, nhưng trên bầu trời đã có một vầng ánh trăng sáng mông lung.
Nhưng khung cảnh với ánh trăng lờ mờ như thế này rất đẹp, dắt người mình thích đi trong bóng đêm cùng khiến tâm tình người ta trở nên dịu dàng hơn.
Tâm tình lúc này của Cố Di Gia cũng như vậy.
Đến tận khi đoàn trưởng Phong mở miệng: "Mẹ anh nói, qua một thời gian nữa sẽ xin nghỉ để về đây tham gia hôn lễ của chúng ta."
Cố Di Gia mới ngây người, sau đó vội vàng nói: "Qua một thời gian nữa là khi nào?"
"Chắc là trước trung thu." Phong Lẫm nghĩ: "Thật ra bà ấy đã nghĩ tới từ lâu rồi nhưng bệnh viện ở bên kia tương đối bận. Hơn nữa cha anh cũng không muốn để bà ấy đến quá sớm."
Bây giờ đoàn trưởng Phong đã có thể hiểu được tâm trạng của cha mình.
Đồng chí Quản Tễ vừa đi là ông ấy sẽ lại cô đơn. Chẳng trách lần nào ông ấy cũng mở miệng nhờ khuyên đồng chí Quản Tễ giúp anh, không để cho bà ấy chạy tới đây.
Trong lòng Cố Di Gia có chút thất thần.
Phong Lẫm nhẹ nhàng nói: "Em yên tâm, mẹ anh là người rất dễ ở chung."
"Em biết." Cố Di Gia nói: "Dì gửi cho em nhiều đồ như vậy, lại còn trao đổi thông tin với em lâu như thế..."
Dựa theo hoàn cảnh của thời đại này mà xem, thì cô và mẹ chồng tương lai giống như bạn qua thư vậy.
Nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy lo lắng.
Mẹ chồng giàu có vẫn luôn gửi tiền, gửi phiếu, gửi đồ, lần này lại muốn tới đây, người vẫn luôn được phú bà bao nuôi như cô làm sao có thể không cảm thấy hồi hộp.