Chương 430: Mơ Mộng Hão Huyền 1
Chương 430: Mơ Mộng Hão Huyền 1
Chương 430: Mơ Mộng Hão Huyền 1
Công xã Nam Sơn.
Nhân dịp có ngày nghỉ, chẳng mấy khi Hoàng Bình Bình và chồng là Lý Nguyên được về thăm nhà mẹ đẻ.
Mẹ Hoàng vừa thấy họ trở về thì hoảng sợ, vội nói không ngừng: "Các con cứ ở trong thành phố đợi là được rồi, trở về làm gì? Cẩn thận đứa bé trong bụng Bình Bình."
Hoàng Bình Bình đỡ tay Lý Nguyên, không để tâm lắm: "Mẹ, đứa bé trong bụng con bây giờ đã hơn bốn tháng rồi, thai nhi đã sớm ổn định, không có việc gì đâu. Bác sĩ còn bảo con nên đi ra ngoài đi lại nhiều hơn."
Nói xong, cô ấy thoải mái mà duỗi tay vỗ lên bụng mình, vỗ đến nỗi mí mắt mẹ Hoàng không ngừng nhảy dựng.
Mẹ Hoàng chạy nhanh đến kéo tay cô ấy ra, trừng mắt nhìn con gái, nói với con rể: "Ở trong thành phố đợi là được rồi, sao lại chạy về đây?"
Lý Nguyên thẹn thùng nói: "Bình Bình nhớ mọi người, con và Bình Bình đều nhớ đồ ăn mẹ và bà nội làm nên trở về. Bọn con được nghỉ hai ngày, hôm nay sẽ ở lại nhà một đêm."
Anh ấy trông thuộc kiểu người thanh tú, hay thẹn thùng nhưng thật ra rất biết dỗ dành người lớn, chỉ mới có một lát mà đã khiến mẹ Hoàng vô cùng vui vẻ.
Hoàng Bình Bình lườm anh ấy một cái rồi lôi kéo anh ấy cùng vào nhà.
Từ sau khi kết hôn, Hoàng Bình Bình đã cùng Lý Nguyên ở lại trong thành phố. Trước kia lúc không mang thai còn thỉnh thoảng về thăm hỏi người lớn trong nhà. Sau đó lúc mang thai, ba tháng đầu, người lớn trong nhà không cho họ di chuyển lung tung nên ở trong thành phố. Bây giờ đã hơn bốn tháng, Hoàng Bình Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, muốn trở về thăm người nhà.
Đương nhiên, bởi vì là một thai phụ nên cô ấy rất thích ăn, lúc nào cũng nhớ những đồ ăn do người lớn trong nhà nấu. Nếu như không ăn được thì trong lòng lại rất ngứa ngáy, khó chịu.
Mẹ Hoàng cũng là người từng trải, biết phụ nữ khi mang thai vừa rất thích ăn lại còn kén chọn. Con gái nhỏ và con rể trở về nhà thì bà ấy không quên nấu những đồ ăn thật ngon cho họ.
Lúc ăn cơm, quả nhiên khẩu vị của Hoàng Bình Bình cũng tốt hơn nhiều.
Lý Nguyên vô cùng vui vẻ, liên tiếp gắp đồ ăn cho cô ấy. Chỉ có bà nội Hoàng lo lắng cô ấy ăn nhiều sẽ khó chịu nên bảo bọn họ kiềm chế chút.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người trong nhà cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một lát lại nói đến chuyện Cố Di Gia kết hôn.
"Nếu con không mang thai, con thật sự muốn tham gia hôn lễ của Gia Gia." Hoàng Bình Bình vuốt ve bụng mình: "Đã hơn một năm không gặp, cũng không biết Gia Gia thế nào."
Tuy rằng trong một năm này, mọi người đều gửi thư từ qua lại, thường xuyên gửi cho nhau vài thứ nhưng trong lòng Hoàng Bình Bình vẫn có chút lo lắng, sợ Cố Di Gia chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu.
Còn thân thể kia của Cố Di Gia nữa, cũng không biết như thế nào rồi.
Cô ấy có ấn tượng sâu sắc về việc Cố Di Gia đã từng ốm yếu, bởi vậy lúc cô nói là thân thể đã ổn rồi nhưng chưa thấy được người thì cô ấy vẫn không thể yên tâm nổi.
Trong lòng bà nội Hoàng cũng lo lắng nhưng một người già như bà cũng thông suốt hơn: "Gia Gia cũng sắp kết hôn rồi, chứng tỏ là thân thể đã tốt hơn nhiều. Có Minh Thành trông nom, chúng ta không cần lo lắng."
Hoàng Bình Bình nhìn bà, cảm thấy phản ứng của bà hơi kỳ lạ.
Bà nội cô ấy cũng coi như nhìn Gia Gia lớn lên, giống như có thêm một đứa cháu gái. Cháu gái kết hôn, phản ứng của bà nội không thể nào mà bình tĩnh như vậy được, chẳng hề lo lắng chút nào.
Sau đó từ chỗ bà nội, cô ấy biết được rằng bà nội có được chụp ảnh chung của Gia Gia và người yêu của cô.
"Ở đâu, con cũng muốn xem thử." Hoàng Bình Bình lập tức trở nên hăng hái.
Cô ấy biết đối tượng của Cố Di Gia là chiến hữu của Cố Minh Thành, cũng là một đoàn trưởng, nghe nói còn là người thủ đô, năm trước đã từng tới thôn bọn họ. Đáng tiếc lúc đó cô ấy không ở trong thôn nên không nhìn thấy anh, điều này làm cô ấy vô cùng sầu não.
Bà nội Hoàng cười ha hả rồi trở về phòng lấy ảnh chụp ra, nói: "Đây là lúc cháu mang thai, Gia Gia gửi qua đây, tên nhóc trong ảnh cũng rất đẹp trai. Bà hỏi qua đại đội trưởng của bọn họ. Lúc đoàn trưởng Phong tới đây lần trước, trong thôn chúng ta có không ít người đã gặp qua cậu ấy, dáng dấp rất đẹp trai..."
Hoàng Bình Bình nhìn về phía ảnh chụp.
Ảnh chụp nam nữ ngồi cùng nhau thật sự là nam thanh nữ tú, cực kỳ xứng đôi, cô ấy càng xem càng hài lòng.
Đang lúc xem ảnh chụp, đột nhiên mọi người nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, giống như có người đang kêu thê thảm, sau đó quát mắng gì đó rất to. Âm thanh từ xa truyền đến nên nghe không rõ lắm.