Chương 433: Mơ Mộng Hão Huyền 4
Chương 433: Mơ Mộng Hão Huyền 4
Chương 433: Mơ Mộng Hão Huyền 4
"Sao có thể để cho bọn họ tới được chứ!" Cố Minh Thành lạnh giọng nói: "Ông già nói, ông ấy sẽ không tới, cũng sẽ không để cho mấy người dì kia tới."
Cố Di Gia lập tức vui vẻ, cười nói: "Dì Vu không gây sự sao?"
"Sao lại không gây sự chứ?" Cố Minh Thành nói tới đây, lại thấy rất vui: "Anh có hỏi qua đại đội trưởng, đại đội trưởng nói, trong khoảng thời gian này trong nhà cãi nhau kịch liệt."
Ngày hôm qua ông cả Cố gọi điện thoại cho anh ấy nhưng anh ấy không ở đó cho nên không nhận được. Hôm nay anh ấy bèn gọi về, ông cả Cố nói với anh ấy chuyện không đến tham gia hôn lễ. Cố Minh Thành bình tĩnh, không tới thì không tới, anh ấy cũng mong gì đâu.
Chờ sau khi ông cả Cố nói chuyện điện thoại xong rồi rời đi, Cố Minh Thành lại nhận được điện thoại của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng nói kỹ càng tỉ mỉ hơn một ít, Cố Minh Thành nghe xong rất vui.
Cố Di Gia lập tức cảm thấy hứng thú mà nói: "Anh cả, nhanh nói đi, để em cũng thấy vui chút nào."
"Ha ha, đừng nóng vội, em nghe anh nói."
Trần Ngải Phương: "..."
Thấy hai anh em vui vẻ vì chuyện ở quê, Trần Ngải Phương ôm trán, sau đó cũng nhiệt tình ghé vào nghe.
Chờ đến lúc các cô nghe xong chuyện ở quê, hai người cũng trở nên rất vui vẻ.
Vu Hiểu Lan có ý nghĩ kỳ lạ đến mức không còn gì để nói. Nghe nói gần đây bà ta vì chuyện không đến được quân đội mà xúc phạm đến ông cả Cố. Mỗi ngày ông cả Cố đi làm, trên mặt đều mang theo vết thương khiến toàn bộ người trong thôn đều chê cười.
Như vậy xem ra, Vu Hiểu Lan phỏng chừng là đã mặc kệ bản thân, cũng không thèm để ý người ngoài nói bà ta thế nào.
Sau khi cười xong, Trần Ngải Phương lại có chút ghê tởm.
"Bà ta nghĩ cũng hay quá cơ, thế mà muốn anh tìm cho Cố Minh Nguyệt một đối tượng giống như đoàn trưởng Phong, sao bà ta không lên trời luôn đi."
Cho tới nay, ấn tượng của Trần Ngải Phương về Cố Minh Nguyệt rất nhạt. Sau này, vì cô ấy phát hiện Cố Minh Nguyệt có hành vi nào đó, cho nên cô ấy mới cảm thấy chán ghét. Chẳng qua bọn họ đã vào quân đội, cả đời này cũng không biết có cơ hội gặp Cố Minh Nguyệt nữa hay không, nên dù thích hay ghét thì đều không cần để ý tới.
Nhưng nếu Cố Minh Nguyệt thật sự đi theo Vu Hiểu Lan tới quân đội tìm đối tượng thì cô ấy sẽ cảm thấy ghê tởm.
Cố Minh Thành cười lạnh nói: "Đúng vậy, sao không lên trời luôn đi. Người đàn ông như lão Phong, đừng nói là trong quân đội, cho dù phóng mắt ra tìm trên cả nước cũng không tìm ra mấy người. Mấy người đó ảo tưởng quá."
Cố Minh Nguyệt có quan hệ gì với anh ấy chứ? Cũng chẳng phải em gái ruột của anh ấy.
Tuy rằng trước nay anh ấy không vì Vu Hiểu Lan mà làm những chuyện giận chó đánh mèo đến Cố Minh Nguyệt. Nhưng chỉ cần cô ta là con gái của Vu Hiểu Lan là anh ấy đã không thể nào đối xử với cô ta như em gái ruột.
Năm đó Vu Hiểu Lan khắt khe với Gia Gia còn không phải là vì hai anh em Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Huy à?
Hai chị em nhà này ghé vào trên người Gia Gia trên hút máu, khiến cho thân thể Gia Gia biến thành như vậy mà còn bảo anh ấy thật sự đối xử với Cố Minh Nguyệt như em gái ruột thì đúng là chuyện viển vông.
Cố Di Gia nghe được anh trai mình nói thì hai mắt sáng lấp lánh: "Anh cả, hóa ra là anh nghĩ như vậy hả? Nếu như anh cảm thấy đoàn trưởng Phong tốt thì sau này anh cũng không cần cho anh ấy mặt mũi nữa."
Cố Minh Thành bị cứng họng, khó chịu liếc nhìn cô một cái.
"Bỏ đi bỏ đi, không nói mấy chuyện đen đủi này nữa." Anh ấy nói sang chuyện khác: "Lão Phong bảo mẹ cậu ấy bao giờ đến vậy? Đến lúc thì để bà ấy ở đâu? Ở nhà của bọn em bên kia sao?"
Nói đến việc này, Cố Di Gia lại bắt đầu phát sầu.
Trần Ngải Phương cười nói: "Gia Gia, em lại làm sao rồi? Mẹ của đoàn trưởng Phong đến đây tham gia hôn lễ của bọn em đáng nhẽ bọn em phải vui vẻ mới đúng chứ."
Nghe nói mẹ của đoàn trưởng Phong là một người bận rộn, vậy mà vẫn chạy từ rất xa đến để tham gia hôn lễ. Từ đó có thể thấy, bà ấy rất coi trọng cô con dâu mới này. Bọn họ rất vui vẻ.
Đây là hai kiểu thái độ trái ngược nhau.
Nếu Vu Hiểu Lan đến đây, bọn họ sẽ thấy chán ghét. Còn người nhà đoàn trưởng Phong đến đây thì đương nhiên họ sẽ hoan nghênh.