Chương 432: Mơ Mộng Hão Huyền 3
Chương 432: Mơ Mộng Hão Huyền 3
Chương 432: Mơ Mộng Hão Huyền 3
Bên kia, vẻ mặt ông cả Cố tràn ngập bi thương, đến phòng làm việc bên thôn ủy.
Ông ấy phải cho gọi điện thoại cho con trai cả.
Đại đội trưởng nhìn thấy mặt ông, trong giây lát cũng không nói nên lời: "Chú thật sự không tham gia hôn lễ của Gia Gia à?"
"Không đi." Ông cả Cố trầm mặc một lát rồi thở dài: "Chú có lỗi với hai đứa nhỏ kia, bây giờ biết chúng sống rất tốt là chú yên tâm rồi."
Ý nói không muốn gây thêm phiền toái cho bọn họ.
Đại đội trưởng âm thầm gật đầu, Vu Hiểu Lan đúng thật là một phiền toái.
Anh ấy nói: "Mấy ngày trước, Vu Hiểu Lan tới tìm cháu, nhờ cháu viết giùm thư giới thiệu. Còn nói nếu chú không đưa bà ta đi thì bà ta sẽ tự mình đưa Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Huy đi."
Vu Hiểu Lan cũng không phải người không biết nhìn sắc mặt người khác. Đương nhiên bà ta biết Cố Minh Thành sẽ không để ý đến mình và con gái. Nhưng hai người Cố Minh Thành và Cố Minh Huy là hai anh em có quan hệ huyết thống, đến lúc đó chắc anh ấy sẽ không mặc kệ đâu.
Trong nháy mắt, sắc mặt ông cả Cố càng trở nên đen hơn, rầu rĩ mà nói: "Cháu đừng có viết cho bà ta."
"Cháu có viết cũng vô dụng ạ." Đại đội trưởng nói: "Bà ta muốn đi thăm người thân nhưng Minh Thành ở bên kia không báo cáo lên cấp trên có người thân tìm nên bọn họ có đi cũng không vào được quân đội."
Nói tới đây, đại đội trưởng nhìn thoáng qua ông cả Cố, thầm nghĩ, chỉ sợ Cố Minh Thành cũng không hy vọng bọn họ đến. Ngay cả cha ruột là ông cả Cố này có lẽ anh ấy cũng không hy vọng ông ấy đến.
Tuy rằng nhìn thì rất bất hiếu nhưng đại đội trưởng cũng không phải người cổ hủ. Nghĩ đến việc hai vợ chồng ông cả Cố và Vu Hiểu Lan đã từng làm thì cũng hiểu cách làm của Cố Minh Thành.
Cha không thương, sao con phải hiếu?
Làm đại đội trưởng, đương nhiên là anh ấy nghiêng về chuyện tiền đồ của Cố Minh Thành, nên đối với cách làm của Cố Minh Thành thì anh ấy vờ như không thấy. Hơn nữa lý do cũng đã có sẵn. Quân đội xa như vậy, trời xa đất lạ, sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người không nên đi.
Hai người nói một lát thì chuông điện thoại vang lên, là Cố Minh Thành bên kia gọi lại đây.
Ông cả Cố chạy nhanh đi nghe điện thoại.
**
Lúc Cố Minh Thành tan ca trở về, sắc mặt không thế nào tốt được.
Cố Di Gia và Trần Ngải Phương đều lo lắng nhìn sang, cân nhắc không biết có phải là có chuyện gì ở đơn vị công tác hay không nên không dám tùy tiện dò hỏi.
Cuối cùng, Cố Minh Thành chủ động nói: "Hôm nay cha gọi điện thoại cho anh."
Hóa ra là chuyện ở quê.
Trần Ngài Phương lập tức hỏi nói: "Sao? Ở quê chắc là không có chuyện gì chứ?"
Cố Minh Thành rót cho mình một chén trà lạnh trước, sau đó cười khẩy nói: "Cha nói, bà dì kia của chúng ta muốn đưa Cố Minh Nguyệt, Cố Minh Huy tới quân đội để tham gia hôn lễ của Gia Gia."
Nghe vậy, Trần Ngải Phương vô thức nhíu mày.
Trong suy nghĩ của cô ấy, ông cả Cố tới là được, những người khác thì không cần. Rốt cuộc thì ông cả Cố là cha ruột của anh ấy, ông ấy tới là phải.
Ban đầu thậm chí Cố Minh Thành còn không muốn nói cho ông cả Cố một tiếng về chuyện kết hôn của em gái. Nhưng cô ấy nghĩ, con gái ruột kết hôn mà đến cha ruột cũng không nói một tiếng thì không thể nào nghe được. Cho nên cô ấy mới bảo Cố Minh Thành gọi điện về nhà, thật ra cũng là một cách khác để nói với người trong thôn.
Không phải trước kia bọn họ cười nhạo Gia Gia là một con ma ốm, không người đàn ông nào muốn cưới hay sao?
Bây giờ phải cho bọn họ biết, Gia Gia không chỉ có người muốn mà đối phương còn là một đoàn trưởng trẻ tuổi tài cao, hơn nữa thân thể Gia Gia cũng khá, về sau cô sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Đây cũng coi như trút giận thay cho cô em chồng.
Nhưng nếu đưa tới ba mẹ con nhà Vu Hiểu Lan, vậy thì không cần.
Trần Ngải Phương thật sự không hiểu, sao Vu Hiểu Lan lại không biết xấu hổ như vậy, thế nhưng còn muốn tới đây? Chẳng lẽ bà ta chẳng có chút cảm giác hổ thẹn với lòng à?
Cố Minh Nguyệt cũng xem là người biết điều, sao cô ta cũng không khuyên nhủ mẹ mình vậy?
Cố Di Gia hỏi: "Anh cả, bọn họ sẽ không đến đây chứ? Em không muốn."
Cô thẳng thắn bày tỏ sự ghét bỏ. Nếu như bọn họ tới, cô cảm thấy hôn lễ của mình sẽ có vết nhơ.