Chương 438: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 1
Chương 438: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 1
Chương 438: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 1
Phong Lẫm dắt tay của Cố Di Gia, giới thiệu một cách trịnh trọng: "Mẹ, anh Thần, đây là người yêu của con Cố Di Gia! Gia Gia, đây là mẹ anh, đây là anh họ Quản Hạo Thần."
Bà ấy đã cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc quần áo do cô may, ăn mặc khá là trung tính. Mặc dù có tuổi, nhưng dung mạo vẫn có thể nhìn ra vẻ rạng rỡ, xinh đẹp khi trẻ, hơn nữa khí chất của bà ấy cũng vô cùng mạnh mẽ, đứng chung với Phong Lẫm, vừa nhìn đã biết là mẹ con.
Giống với tưởng tượng của cô, mẹ chồng tương lai Quản Tễ quả nhiên là một người phụ nữ lớn tuổi hào sảng, mạnh mẽ.
Cố Di Gia không có sức chống cự với kiểu người phụ nữ lớn tuổi có sức hấp dẫn mạnh mẽ, mặt đỏ bừng, nói ấp úng: "Quản, dì Quản, chào dì ạ..."
Quản Tề hoàn hồn từ trong sự ngạc nhiên, nhiệt tình đi lướt qua con trai ra, đi về phía trước nắm lấy cô: "Ây ya, Gia Gia, sao lại gọi dì chứ, bây giờ phải gọi mẹ rồi."
Cố Di Gia đỏ mặt, giống như con dâu bé nhỏ vậy, ngại ngùng kêu một tiếng: "Mẹ."
Quản Tễ đáp một tiếng, bà ấy thích nhất kiểu cô gái nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp này, không nhịn được, giơ tay kéo người vào lòng.
Quả nhiên cô gái thơm phưng phức, làm cho người cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Phong Lẫm: ??? Ơ kìa, đó là vợ của anh mà!
Quản Hạo Thần bên cạnh cũng không nhịn được nói: "Em gái, em đừng quên anh chứ, anh cũng ở đây mà."
Trong lòng anh ấy rất hoang mang, em dâu này nhìn có vẻ rất ngoan, dễ xấu hổ, chỉ là tại sao mắt của con bé chỉ nhìn thấy mỗi bà ấy, không nhìn thấy người sống sờ sờ là anh ấy chứ?
Không lẽ là bởi vì bà ấy là mẹ chồng con bé, cho nên con bé thấy hơi căng thẳng với mẹ chồng?
Quản Tễ kéo Cố Di Gia, thay anh giới thiệu: "Đây là con của nhà cậu của Tiểu Lẫm, là anh họ của Phong Lẫm, tên là Quản Hạo Thần, lần này nó tiện thể đưa mẹ qua đây."
Khi đối mặt với Quản Hạo Thần, Cố Di Gia đã thản nhiên hơn rồi, mím môi cười: "Anh họ Quản."
Quản Hạo Thần đáp một tiếng, nhìn em dâu, hình như anh ấy cũng hơi hiểu sao Quản Tễ lại như vậy.
Bà ấy thích kiểu cô gái xinh đẹp và ngoan ngoãn này, em dâu họ này không chỉ xinh đẹp, tính cách nhìn có vẻ hình như cũng khá tốt, ngoan ngoãn, điềm đạm nho nhã, là kiểu người rất nhiều người đàn ông sẽ thích.
Phong Lẫm lặng lẽ bước lên phía trước, chia cắt mẹ anh và người yêu, nói: "Quay về trước đi."
Cố Di Gia cũng phản ứng lại, nhanh chóng nói: "Dì, anh họ, trong nhà đã làm cơm tối xong rồi, đang đợi mọi người qua đó."
Sau đó, mọi người đi lấy hành lý.
Cố Di Gia cũng muốn giúp đỡ, muốn biểu hiện chăm chỉ một chút trước mặt của mẹ chồng, nhưng đoàn trưởng Phong nhìn thoáng qua cô, sau đó đưa cho cô một túi táo, lấy một trái táo ra để cô cầm lấy.
Cố Di Gia: ???
Quản Tễ cười nói: "Gia Gia không cần lo đâu, chỗ này có nhiều người, bọn nó đều có sức khỏe, để bọn nó cầm là được."
Cố Di Gia dạ một tiếng, phát hiện mẹ chồng xách một túi đồ da rắn một cách thoải mái, theo bọn họ vào khu nhà tập thể, gương mặt lập tức ửng đỏ.
Đây là cảm thấy hổ thẹn, vậy mà bản thân không bằng được một người già.
Cô nhớ đoàn trưởng Phong đã từng nói, năm nay mẹ chồng hình như đã sáu mươi tuổi.
Điều này... Đúng là không nhìn ra, nhìn giống như người phụ nữ mới bốn mươi, cũng không biết là chăm sóc vô cùng tốt, hay là vẻ đẹp tự nhiên, không hề thể hiện độ tuổi. Bà ấy vẫn đứng thẳng, đi đường vừa phóng khoáng vừa mạnh mẽ, chân dài bước đi, người trẻ tuổi cũng không so được.
Ai có thể tin là bà ấy đã lớn tuổi thế!
Khi đến nhà họ Cố, cửa lớn của nhà họ Cố đang mở, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đang muốn ra ngoài xem, đã thấy một đám người vào.
Cố Minh Thành dẫn theo vợ và con bước về phía trước chào hỏi.
"Dì Quản, lâu rồi không gặp."
Quản Tễ cười nói: "Là Minh Thành à, đúng là khá lâu rồi không gặp, năm đó khi gặp con, con mới là thằng nhóc vừa hai mươi, bây giờ đã ba mươi tuổi rồi nhỉ." Nhìn thấy Trần Ngải Phương và hai đứa con, ây yô một tiếng: "Đây chính là vợ và con của con, xinh đẹp quá."
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương qua đó giúp đỡ cầm lấy đồ, vừa giới thiệu người cho hai bên.
Trần Ngải Phương hiếm thấy có hơi ngại ngùng, hai đứa con của cô ấy đóng cửa sân lại.