Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 2

Chương 439: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 2 Chương 439: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 2 Chương 439: Thứ Bên Trong Cuốn Sổ 2
Cố Di Gia nhìn mẹ chồng và Quản Hạo Thần đang chào hỏi với anh trai chị dâu của cô ở phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh nói hôm nay không đi đón người sao? Sao mà dì Quản về cùng với anh?"

Cả ngày nay cô đều đang nhớ đến chuyện này, nghĩ thời gian những người Quản Tễ đến chỗ ở, thỉnh thoảng ra ngoài khu nhà tập trung nhìn thử, không ngờ Phong Lẫm cũng cùng bọn họ trở về.

Phong Lẫm đã giải thích một chút.

Cố Di Gia hiểu ra: "Sớm biết, em cũng đi theo rồi."

Phong Lẫm muốn sờ đầu của cô, nhưng mà trong tay đang xách đồ, không tiện làm gì cả, nói: "Không sao, mẹ anh không để ý đâu, bà ấy nhìn có vẻ rất thích em."

Mặt của Cố Di Gia hơi đỏ: "Em cũng rất thích dì Quản."

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng Đoàn trưởng Phong không khỏi rung động, đột nhiên cảm thấy rất phiền lòng, cũng rất ghen tị.

Người yêu của anh bình thường là một cô gái gan dạ, trừ lúc bọn họ vừa mới bắt đầu quen nhau, bởi vì vẫn chưa thân thiết, cho nên cô khá là ngại ngùng, đợi sau khi bọn họ đã thân hơn thì cô hiếm khi ngại ngùng trước mặt anh.

Không ngờ, bây giờ anh lại có thể nhìn thấy cô lúc mới vừa quen nhau, nhưng lại là với mẹ anh, quả là khó có thể diễn tả được.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đã làm xong cơm tối, mặc dù không biết Quản Hạo Thần cũng qua, nhưng mà khi bọn họ làm cơm tối, là làm với số lượng nhiều, thêm một người cũng hoàn toàn đủ ăn.

Cảnh vệ sau khi giúp bọn họ đưa đồ đến đã rời đi rồi, không ở lại ăn cơm.

Cố Minh Thành gọi bọn họ ngồi xuống.

Ngồi xe lửa mấy ngày, hôm nay sau khi xuống xe lửa, lại đi xe qua đây, Quản Tễ và Quản Hạo Thần thật sự đói rồi, cũng không khách sáo, vừa nói chuyện với bọn họ vừa ăn.

Quản Tễ là một trưởng bối rất có học thức, Trần Ngải Phương cũng vô cùng giỏi ăn nói, hai người một người có lòng, một người có tâm, nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết, giống như người một nhà.

Hơn nữa, nhờ có Cố Minh Thành và Quản Hạo Thần điều chỉnh bầu không khí, trong phòng một vẫn luôn hòa thuận vui vẻ.

"Lúc đầu Cố Minh Thành đi ngang qua thủ đô, đã từng qua nhà dì thăm, lúc đó dì cảm thấy thằng nhỏ này trông rất sáng sủa, không ngờ cuối cùng, vậy mà chúng ta đã thành sui gia, duyên phận thật sự là kỳ diệu không thể nói."

Quản Tễ nói, lại nhìn về phía Cố Di Gia ngồi bên cạnh con trai, càng nhìn càng hài lòng.

Đừng tưởng là bà ấy không nhìn thấy, từ sau khi Cố Di Gia xuất hiện, sự chú ý của con trai mình đều trên người của cô bé này, chưa từng rời khỏi một giây nào.

Như vậy thì thôi đi, khi ăn cơm, thằng bé thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho con gái người ta, bộ dạng chu đáo khi chăm sóc người đó, thật sự là khiến bà mở mang tầm mắt, nghi ngờ đây có phải là con trai bà ấy không.

Thì ra con trai lạnh lùng, giống như khúc gỗ vô cảm này của bà ấy, vậy mà cũng biết chăm sóc người.

Cố Minh Thành cười nói: "Con cũng không ngờ Gia Gia và Lão Phong sẽ thích nhau, con vô cùng yên tâm với dì Quản, có mẹ chồng như dì Quản thế này, sau này con không cần lo lắng cho con bé nữa rồi."

Trong mắt Quản Tễ mang theo ý cười: "Con nói như vậy, vậy dì phải bảo vệ Gia Gia thật tốt rồi, nếu không chẳng phải là phụ lòng tin của con sao." Sau đó quay đầu nói với con trai: "Nghe thấy chưa, sau này phải tốt Gia Gia, nếu như con dám bắt nạt con bé, mẹ con sẽ phải đánh người đó."

Phong Lẫm nghiêm túc nói: "Biết rồi, mẹ yên tâm đi."

Vợ của anh, chắc chắn anh phải đối xử tốt với cô.

Cả bữa cơm, Cố Di Gia vẫn duy trì nụ cười ngại ngùng, lúc này, không cần cô gái sắp kết hôn như cô đây nói gì cả.

Sau khi đã ăn cơm, mọi người lại ngồi một chút, sau đó Phong Lẫm đưa mẹ và anh họ của anh đến nhà sư đoàn trưởng Phương.

Phòng của nhà sư đoàn trưởng Phương nhiều, người cũng ít nên có thể ở được.

Quản Tễ kéo tay của Cố Di Gia: "Gia Gia, mẹ đi qua bên dì Tống ở, ngày mai chúng ta cùng nhau đi thăm ông nội Hồ của con, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi."

Cố Di Gia ngoan ngoãn gật đầu, tiễn bọn họ ra ngoài đầy luyến tiếc.
Bình Luận (0)
Comment