Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54: Giở Trò Lưu Manh 2

Chương 54: Giở Trò Lưu Manh 2 Chương 54: Giở Trò Lưu Manh 2 Chương 54: Giở Trò Lưu Manh 2
Ánh mặt trời quá chói mắt, Cố Di Gia không thấy rõ bộ dáng đối phương nhưng trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm.

Nghĩ đến ở thời đại này, chỉ cần nhìn thấy bộ quân trang màu xanh lá cây mang tính biểu tượng đó đều sẽ sinh ra hảo cảm.

Tầm mắt người nọ đảo qua, sau đó quay đầu nhìn sang bên kia.

Cố Di Gia nhìn qua theo tầm mắt của người nọ, phát hiện đầu đường bên kia có mấy thanh niên trẻ có hành vi lỗ mãng phóng đãng, cũng là xã hội đen đường phố mà mọi người hay gọi. Ngay lúc cô nhìn qua, nhóm xã hội đen đường phố cũng nhìn cô lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Cố Di Gia nhíu mày, cô vẫn chưa quên nguyên chủ chết thảm như vậy chính là vì bị một đám xã hội đen đường phố trong thị trấn làm nhục.

"Đồng chí Cố!"

Cố Di Gia thu hồi tầm mắt, đi tới trạm xe buýt, cô đang muốn ngồi xe buýt đến cửa hàng bách hóa, nghe thấy giọng nói kinh ngạc vui vẻ này bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Tiến Vọng xuất hiện cách đó không xa.

Khương Tiến Vọng có dáng người cao gầy, ngũ quan coi như đoan chính anh tuấn, tính cách cũng ổn, hơn nữa gia thế bối cảnh trong mắt người đời cũng coi như là đạt tiêu chuẩn "cao ráo - giàu có - đẹp trai" của thời đại này.

Đáng tiếc, Cố Di Gia thật sự chướng mắt người này.

Trước không nói vì cô đã đọc qua nội dung quyển sách, cho dù không đọc thì loại đàn ông dầu mỡ như Khương Tiến Vọng này cũng không phải kiểu mà cô thích.

Trước khi đến, Cố Di Gia còn nghĩ không biết hôm nay có gặp được Khương Tiến Vọng hay không, không ngờ lại may mắn như vậy.

Cô lên thị trấn hai lần đều gặp phải người này, không thể không nói giữa hai người vẫn có chút duyên phận, hoặc là giống như là nội dung của cuốn sách vẫn cố gắng trói buộc bọn họ lại với nhau.

Khương Tiến Vọng bước tới, vui mừng nhìn cô: "Đồng chí Cố, sao em lại lên thị trấn?"

Thật ra anh ta rất muốn gặp Cố Di Gia, đáng tiếc Cố Di Gia rất ít khi lên thị trấn.

Hôm nay có thể gặp được cô ở đây, anh ta cảm thấy đây là duyên phận giữa hai người.

Tuy rằng anh ta cũng có thể đến công xã Nam Sơn tìm cô, có điều trong lòng anh ta ít nhiều cũng hiểu được là công xã Nam Sơn không phải địa bàn của mình, chỉ sợ đi đến nơi đó, những xã viên kia sẽ không cho anh ta mặt mũi, có thể gặp được Cố Di Gia hay không cũng không chắc được. Trừ lần đó ra, lấy thân phận của anh ta thì ít nhiều có chút dè dặt, chỉ có phụ nữ vội vàng lấy lòng anh ta, không có lý nào anh ta phải đi lấy lòng một người phụ nữ cả.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta mời bác Vương ra mặt làm mai làm mối, cho nên anh ta mới không đích thân tới.

Anh ta là người thành phố, còn là chủ nhiệm xưởng gang thép, nếu vội vàng với một cô gái nông thôn như vậy, thế thì thật mất mặt! Đương nhiên anh ta vẫn muốn để cô gái kia nịnh hót mình.

Về phần bị đối phương từ chối? Anh ta căn bản không để vào mắt, chỉ cảm thấy nhất định là do sính lễ ra không đủ nhiều.

Những người nông dân này chính là người tham lam, nhìn biểu hiện của người nhà họ Cố là biết, tuy rằng anh ta đã ra sính lễ phong phú nhưng cũng không muốn nuôi lớn lòng tham của những người nông dân này.

Cố Di Gia nhìn anh ta một cái, sau đó lời lẽ đanh thép nói: "Đồng chí Khương, chúng ta không liên quan gì đến nhau, xin anh cách xa tôi một chút, để tránh tạo ra những hiểu lầm không cần thiết!"

Khương Tiến Vọng ngây người một hồi, từ trong vui sướng khi nhìn thấy cô dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới Cố Di Gia đã từ chối mình mấy lần.

Trong lòng không khỏi xẹt qua vài phần âm u, ánh mắt nhìn cô nhiều thêm những ý tứ không rõ.

Khương Tiến Vọng tiến lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt cô rồi nói: "Đồng chí Cố, đừng vội từ chối anh, em có thể lại suy nghĩ một chút, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, mặc kệ em đưa ra điều kiện gì, anh đều sẽ thỏa mãn cho em!"

Anh ta tự tin nói xong, cảm thấy dựa vào thân phận của mình, cô chỉ là một cô gái nông thôn, anh ta còn sợ không thỏa mãn được điều kiện của cô sao?

Cố Di Gia hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: "Anh đừng đến gần nữa, anh còn lại gần thì tôi sẽ hét lên đấy."

Vẻ mặt Khương Tiến Vọng không thể tin được nhìn cô, không nghĩ tới cô lại nói loại lời này, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt từ chối lui về phía sau của cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến anh ta vô cùng thích kia lộ ra vẻ chán ghét, đầu óc anh ta mơ hồ, theo bản năng tiến lên đưa tay bắt lấy cánh tay cô...

"Lưu manh khốn khiếp..."

Cố Di Gia há miệng hét lên.

Khương Tiến Vọng không ngờ cô lại gọi mình là lưu manh, hai con ngươi khiếp sợ.

Ngay sau đó, một bàn tay to lớn vươn tới, đè bả vai anh ta kéo anh ta sang bên cạnh. Lực mạnh đến nỗi cả người Khương Tiến Vọng ngã sấp xuống như một con gà con.

Lúc Khương Tiến Vọng ngã xuống, cánh tay Cố Di Gia còn bị anh ta nắm lấy, cô suýt chút nữa cũng bị anh ta kéo ngã sấp xuống theo.

May mắn có một cánh tay khỏe mạnh kịp thời đỡ lấy lưng cô, ổn định cơ thể cô lại, cũng khéo léo tách bàn tay Khương Tiến Vọng đang nắm lấy cánh tay cô ra, khi cô đã đứng vững thì nhanh chóng thu tay lại.

Động tác liên tục liền mạch lưu loát này trước sau không vượt quá ba giây, tuyệt đối sẽ không gây ra hiểu lầm.

Cố Di Gia chưa hoàn hồn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment