Chương 55: Phong Lẫm 1
Chương 55: Phong Lẫm 1
Chương 55: Phong Lẫm 1
Hiếm khi Cố Di Gia bị kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt có ngũ quan sắc nét, vẻ ngoài điển trai, hàng lông mày sắc bén như kiếm quý rút ra khỏi vỏ, trên người có khí chất kiên cường đầy mùi thuốc súng, xem ra không phải là người bình thường.
Đặc biệt là ánh mắt anh tĩnh lặng và lạnh lẽo, chỉ cần bị anh nhìn một chút thôi thì sẽ có cảm giác như toàn bộ bí mật được cất giấu trong lòng đều bị bóc trần trước mặt anh, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy sợ sệt.
Trong lòng Cố Di Gia hơi run lên, ánh mắt hơi lệch đi, lúc này cô mới chú ý tới bộ quân phục màu xanh trên người anh. Cô ngửa đầu nhìn mặt anh, lúc này cô mới phát hiện ra vóc dáng anh rất cao lớn.
Ở vùng đất phương nam này rất hiếm khi có thể nhìn thấy người cao như vậy.
Anh cả Cố Minh Thành nhà cô đã được xem là cao lắm rồi nhưng người này xem ra còn cao hơn anh ấy một chút. Chị dâu Trần Ngải Phương cũng được xem là một người phụ nữ cao gầy hiếm có, xấp xỉ một mét bảy, họ là một cặp vợ chồng khá cao.
So ra thì có thể là vì từ nhỏ sức khỏe của nguyên chủ không được tốt nên chiều cao cũng không theo kịp bọn họ, dẫn tới việc cô có vẻ ngoài hơi nhỏ nhắn xinh xắn. Đặc biệt là khi cô đứng trước mặt người đàn ông này, thì trông càng nhỏ bé yếu đuối hơn.
Trong vô thức Cố Di Gia muốn cách xa anh một chút.
Người đàn ông thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt ra khỏi người cô.
Lúc này, Khương Tiến Vọng bị ngã trên mặt đất nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận mắng: "Anh là ai? Tính làm gì?"
Đang yên đang lành đột nhiên lại bị ai đó túm lấy bả vai áo rồi quăng xuống thì chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ cảm thấy không vui.
Chẳng qua là lúc anh ta đối mặt với ánh mắt vô cùng có cảm giác áp chế của người đàn ông kia thì không khỏi có chút yếu thế.
Khương Tiến Vọng nhìn Cố Di Gia bên cạnh, cảm thấy mình bị hù dọa như thế thật mất mặt, thế nên lại càng tức giận hơn, anh ta nghiêm mặt nói: "Cho dù anh là đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân cũng không thể đánh nhau ngoài đường được."
Người đàn ông còn chưa lên tiếng thì đã có một người công an tầm hơn ba mươi tuổi dẫn theo một người công an trẻ tuổi chạy tới.
"Chuyện gì vậy?"
Người công an lớn tuổi nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quân phục, sau đó lại nhìn Khương Tiến Vọng và Cố Di Gia. Sau khi nhìn thấy cô, anh ấy thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng dời tầm mắt, coi như không có việc gì.
Ngược lại, đôi mắt của người công an trẻ tuổi khi nhìn thấy Cố Di Gia thì sáng lấp lánh nhưng rồi cậu ấy cảm thấy không ổn lắm, cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, bọn họ nhanh chóng dừng bước, nhìn qua phía bọn họ.
Lúc này, người đàn ông mặc quân phục mới lên tiếng, giọng nói của anh cũng giống như khí chất trên người, vô cùng lạnh lùng, không có chút cảm giác dư thừa nào: "Người này giở trò lưu manh với đồng chí nữ này!"
Ai? Ai dám giở trò lưu manh?
Hai người công an vô thức nhìn qua Khương Tiến Vọng rồi lại nhìn qua Cố Di Gia, bọn họ nhanh chóng hiểu ra rồi.
Người công an trẻ tuổi thầm nghĩ, đồng chí nữ này dáng dấp rất đẹp, chẳng trách lại bị tên đàn ông lòng dạ không tốt muốn giở trò lưu manh. Dĩ nhiên, đó không phải lỗi của đồng chí nữ, dung mạo là do cha mẹ cho, chỉ có thể trách những tên đàn ông không bằng cầm thú đó không tự kiềm chế bản thân.
Lúc này, người công an trẻ tuổi lại gần, một tay giữ chặt lấy bả vai Khương Tiến Vọng, kéo anh ta ra xa một chút rồi hừ lạnh nói: "Giở trò lưu manh đúng không? Cho anh vào tù ngồi chơi cho đủ luôn!"
Cậu ấy ghét nhất là những tên đàn ông giở trò xấu xa với con gái, gặp một tên là cậu ấy bắt một tên.
Khương Tiến Vọng tức giận, thở hổn hển nói: "Tôi không giở trò lưu manh! Mấy người biết tôi là ai không hả? Mau bỏ tôi ra!"
Người công an trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết, cậu ấy cảm thấy bản thân đang làm một công việc chính nghĩa, ai mà thèm quan tâm người này là ai chứ?
"Tôi chẳng cần biết anh là ai, giở trò lưu manh là không đúng!" Nói xong cậu ấy muốn áp tải Khương Tiến Vọng về cục công an.
Khương Tiến Vọng phát hiện người công an trẻ tuổi này là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, trong tình huống khẩn cấp, anh ta la lên: "Tôi không giở trò lưu manh hay gì cả, cô ấy là người yêu của tôi!"
Nghe thế bốn người đàn ông đều lập tức quay qua nhìn Cố Di Gia.
Hai người công an nhìn cô như hỏi thăm, người đàn ông mặc quân phục lại chẳng có biểu lộ gì. Khương Tiến Vọng vừa chờ đợi vừa tin tưởng Cố Di Gia sẽ không nhẫn tâm như thế, thật sự sẽ để anh ta bị công an dẫn đi vì tội lưu manh.